Trong chớp mắt đó, trong đầu phu nhân Jones chỉ có duy nhất một thanh âm: Xong!
Xong, bà ta thật sự xong rồi.
Thứ kia lợi hại như thế nào bà ta hiểu rất rõ, nếu không bà ta cũng sẽ không dùng để đối phó Mộ Dung Miên.
Thế nhưng bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vật này cuối cùng lại chảy vào trong cơ thể mình, đây là ma túy mà bà ta chuẩn bị cho Mộ Dung Miên a.
Phu nhân Jones muốn giết Mộ Dung Miên nhiều đến thế nào có lẽ chỉ có mình bà ta rõ nhất, kể từ sau khi Mộ Dung Miên trở về, bà ta cảm giác mình luôn gặp đen đủi, mọi chuyện quan trọng đều không thuận lợi, toàn bộ kế hoạch đều bị nhỡ dở, cho nên bà ta đặc biệt muốn giết Mộ Dung Miên.
Thế nhưng, trong kế hoạch của bà ta lại cần dùng đến Mộ Dung Miên, bà ta cần anh tổ chức họp báo, cần anh cưới con gái của mình, cần anh ở ngoài mặt tiếp tục làm người đứng đầu Mộ Dung gia, cần dùng anh để lừa gạt ánh mắt mọi người.
Nhưng, phu nhân Jones lại không muốn Mộ Dung Miên sống dễ chịu, bà ta lo lắng sợ mình không thể khống chế được anh.
Cho nên, bà ta liền suy nghĩ ra biện pháp này, bà ta cho là trên tay mình có hai lá bài, nhất định có thể khống chế được Mộ Dung Miên.
Thật sự không ngờ, bất kể như thế nào anh vẫn có thể bỏ rơi Mộ Dung phu nhân. Càng không có nghĩ tới, anh lại đem chính biện pháp mà bà ta muốn đối phó với anh để dùng trên cơ thể mình.
Chất lỏng từng chút một tiến vào thân thể, phu nhân Jones chỉ cảm thấy đây là ngày cuối cùng của mình, có lẽ như vậy.
Mộ Dung Miên đem giọt chất lòng cuối cùng đẩy vào trong cơ thể của phu nhân Jones, sau đó rút ống tiêm ra, một cước đá văng bà ta ra xa.
Thân thể phu nhân Jones lăn hai vòng trên mặt đất ướt át, lạnh như băng mới dừng lại.
Mộ Dung Miên tiện tay đem ống tiêm đã hết ném đi, anh cười nói: "Thứ này nếu tốt như vậy, xin mời phu nhân thưởng thức trước một chút, rốt cuộc cảm thấy thế nào?"
Thân thể phu nhân Jones run rẩy, bà ta đã cảm giác được biến hóa ở trong cơ thể của mình. Cái loại ma túy tinh khiết cao độ kiểu mới này rất nhanh sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, bà ta run run nói: "Mộ Dung Miên, mày... Đối với tao như vậy, mày sẽ phải hối hận, mày nhất định… mày sẽ phải hối hận..."
Chất lỏng gây nghiện ở trong cơ thể phu nhân Jones phát tác rất nhanh, bà ta căn bản nghe không rõ Mộ Dung Miên đang nói cái gì, thân thể bắt đầu co quắp, nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét cùng rên rỉ.
Không bao lâu, bà ta bắt đầu gãi không ngừng ở trên người của mình, tựa hồ như muốn xé rách đi một lớp da trên cơ thể, trong miệng bắt đầu sùi bọt mép.
Ánh mắt Mộ Dung Miên lãnh đạm nhìn bà ta, trên mặt biểu hiện sự kinh bỉ, thậm chí không có một chút để tâm nào.
Mộ Dung Miên xoay người đi tới trước cái hòm kính, nhìn Mộ Dung phu nhân, khom lưng đem bà từ trong rương kéo ra.
Lúc Mộ Dung phu nhân được kéo đứng lên, trên người vẫn dính theo mấy con rắn rết, Mộ Dung Miên nhíu mày thấy cực chán ghét, anh không có động vào mà chỉ cởi bỏ sợi dây trên tay Mộ Dung phu nhân.
"Tự mình phủi đi."
Mộ Dung Miên ghét nhất là rắn, anh cảm thấy rắn và chuột là hai loại động vật buồn nôn nhất trên đời này.
Sắt mặt Mộ Dung phu nhân đã vô cùng kém, khó thở, bà không còn chút sức lực nào để phủi đi xà trùng trên người mình, bà nói với Mộ Dung Miên: "Randy, con... Con rời đi, bà ta còn có người ở đằng sau, bà a sẽ không để cho con trở về dễ dàng như vậy đâu."
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Tôi đã không muốn dùng từ ngu ngốc để miêu tả bà nữa, còn thời gian bao lâu thì độc phát tác?"
"Đúng... Thật xin lỗi, lại thêm phiền toái cho con, mẹ..." bà vốn là không muốn như vậy, bà quá lo lắng bí mật kia bị đưa ra ánh sáng, hiện tại bà không muốn lại mất đi Mộ Dung Miên này...