Cho nên, bà lao tới chỗ Phu nhân Jones, nhưng... rốt cuộc vẫn là đánh giá thấp lòng dạ độc ác của đối phương.
Tay Mộ Dung Miên đang túm phía sau Mộ Dung phu nhân đột nhiên buông ra, mặc cho bà co quắp ngồi dưới đất cũng không quản, xoay người đi tới trước mặt Phu nhân Jones còn đang run rẩy sùi bọt mép.
Lúc này, bà ta gãi đến mức làm cho phần da lộ ở bên ngoài đã mơ hồ nhìn thấy máu thịt, cả người gần như không còn ý thức.
Bà ta gục trên mặt đất, liên tục dùng đầu đập xuống mặt đất.
Người lần đầu tiên dính ma túy, nếu như không thể sống qua thì sẽ có thể cứ như vậy mà chết.
Nhất là phu nhân Jones lại còn chuẩn bị cái loại một lần thành nghiện này, ma túy kiểu mới cả đời cai cũng không xong, đoán chừng nỗi thống khổ khi bị hành hạ trong đó chỉ có chính bà ta mới có thể biết.
Mộ Dung Miên lạnh lùng nhìn, túm lấy y phục phu nhân Jones lên, sau đó đem bà ta ném vào trong hòm kính mà mới vừa rồi Mộ Dung phu nhân đã phải nằm qua.
Bà ta vừa nằm xuống, rắn rết liền lập tức bò lên trên người, nhất là trên người bà ta mùi máu tươi rất nồng. Trên cánh tay, miệng vết thương trên cổ không ngừng chảy máu, rất nhanh, trùng độc đã bò đầy trên vết thương.
Phu nhân Jones lăn lộn ở bên trong, co quắp, kêu rên, đối với bà ta mà nói, cái gọi là hạ đẳng đại khái chính là như vậy.
Bà ta một lòng muốn cướp lấy Mộ Dung gia, một lòng hành hạ Mộ Dung phu nhân, muốn cho Mộ Dung Miên sống không bằng chết.
Thế nhưng, những thứ này bà ta đã chuẩn bị cho bọn họ, hôm nay toàn bộ đều rơi xuống trên người của bà ta.
Mộ Dung phu nhân nói với anh: "Đi, con đi nhanh đi..."
Mộ Dung Miên vẫn không nhúc nhích, kiểm tra một lần dưới mặt đất của căn phòng, đem toàn bộ đồ trong túi của phu nhân Jones đổ ra, nhưng cũng không tìm được thứ anh muốn tìm, anh hỏi: "Thuốc ở đâu?"
Mộ Dung phu nhân hô hấp càng ngày càng dồn dập, đôi môi đã bắt đầu phát tím, bà lắc đầu: "Mẹ không sao, căn bản mẹ cũng không có trúng độc, bà ta chỉ muốn... lừa gạt ngươi."
Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn phu nhân Jones không còn ý thức, nheo mắt lại, đi tới, một tay túm lấy bà ta nhấc lên, một tay lật tìm những chỗ có thể giấu đồ vật trên người bà ta nhưng vẫn không thu hoạch được gì, anh chán ghét vứt bà ta trở lại.
Anh nhìn hai tay của mình một chút, không được phép ghét bỏ.
Mộ Dung Miên thô lỗ túm Mộ Dung phu nhân: "Đi bệnh viện đi."
Nếu tìm không được thuốc giải, vậy cũng chỉ có thể mau chóng đi bệnh viện, anh có thể cứu bà liền cứu, cứu không được, đó chính là mệnh của bà.
Anh cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu như bà vẫn chết, đó chính là mệnh của bà không được sống.
Mộ Dung phu nhân lắc đầu, bà thở dốc nói: "Ran... Randy, con có thể tới mẹ đã rất vui mừng rồi, con đi mau, không cần phải để ý đến mẹ, nếu con không đi sẽ không còn kịp nữa..."
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Bà có thể câm miệng hay không, bớt nói."
"Cầu xin con, con đi nhanh đi, Randy..."
Mộ Dung Miên không để ý tới bà, một tay kéo bà, một tay ôm lấy hũ tro cốt trên mặt đất muốn đi lên trên.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại từ từ lui xuống.
Họng súng đen ngòm đang ở cách chỗ của anh không tới hai thước, anh đi lui xuống, họng súng kia cũng đi xuống dưới.
Mộ Dung Miên một lần nữa lui về lại chỗ cũ, anh chậm rãi để Mộ Dung phu nhân xuống.
Mộ Dung phu nhân nhìn người phía trước đang xuống, phiền muộn không dứt, nếu như không phải là bà nhất thời bị kích động, hôm nay anh cũng không phải rơi vào hiểm cảnh như vậy, đều là bà sai.
Mộ Dung Miên ánh mắt ngó chừng bốn người từ phía trên đi xuống, người đàn ông trung niên đứng ở chính giữa, mặc âu phục thủ công rất hợp, đeo cà vạt, vóc người hơi mập, nếu đi ở trên đường phố chắc hẳn sẽ rất giống như một quý ông khoe khoang.
Ba người bên cạnh hắn, trong tay mỗi người đều cầm súng, họng súng toàn bộ đều nhắm vào anh.