Yến Thanh Ti mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, lành lạnh nói: “Muốn có cơ hội à, được thôi.”
Ngay sau đó bàn tay của Nhạc Thính Phong liền nhanh chóng chui vào dưới áo của Yến Thanh Ti, bàn tay chiếm lấy eo cô.
Nhạc Thính Phong đang định nói chuyện, Yến Thanh Ti đã vươn một ngón tay chặn ngang miệng của anh, cô cười cười nhìn anh, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Cho anh mười phút, đánh nhanh thắng nhanh, đừng ảnh hưởng đến công việc quay phim của tôi.”
Nhạc Thính Phong đang hào hứng thoáng cái mặt đã đen như đáy nồi, anh cắn răng: “Mười phút, mười phút thì làm được gì.”
Ngón tay của Yến Thanh Ti chậm rãi lướt theo viền môi của Nhạc Thính Phong, cô nói: “Dù gì ba năm rồi chưa thử, giờ tuổi của anh cũng đã cao, nói không chừng… có khi đã bước vào hàng ngũ ‘một giây’ rồi cũng nên? Cho anh mười phút đã là nhiều lắm rồi, đương nhiên anh có muốn hay không mà thôi.”
Nhạc Thính Phong lạnh lẽo nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được nguy hiểm: “Em đùa bỡn tôi?”
Yến Thanh Ti vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu, rất vô tội nói: “Không phải, tôi rất nghiêm túc trao đổi với anh, nếu không được thì đừng có miễn cưỡng, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu, nhưng mà…đừng có để trễ nải công việc của tôi.”
Bàn tay của Nhạc Thính Phong siết chặt lấy eo của Yến Thanh Ti, cúi xuống cắn thật mạnh lên môi cô, anh cắn rất mạnh, khiến cho môi Yến Thanh Ti bật cả máu, cánh môi căng mọng thoáng cái đã trở nên diễm lệ, để lộ vẻ yêu mị, quyến rũ động lòng người.
Nhạc Thính Phong vươn đầu lưỡi liếm miệng vết cắn, lạnh lẽo nói: “Khiến em chậm trễ công việc thì thế nào? Người đầu tư bộ phim này là tôi, em cũng là người của tôi, tôi ở đây muốn em thì sao, xem xem có kẻ nào dám lên tiếng? Để tôi cho em biết tôi có bao nhiêu cái ‘một giây’.
Yến Thanh Ti hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, giọt máu đọng trên môi như sương sớm đọng trên cánh hoa hồng, xinh đẹp không gì sánh được.
Cô ngửa người ra sau: “Được thôi, anh đã nói thế thì làm đi, còn đợi gì nữa, dù sao ở trước mặt anh tôi vẫn chẳng có nhân quyền hay địa vị gì, Nhạc thái tử ngài muốn chơi lúc nào thì chơi mà.”
Từ trong cốt tuỷ Nhạc Thính Phong là một con người ngang ngược cao ngạo không ai bì nổi, sinh ra đã đứng cao hơn so với người khác, anh ta chịu chơi đùa với cô lâu như thế đã là kì tích rồi.
Khi nghe những lời đó của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti vẫn cứ cười lạnh, cô rất mong đợi vào cái ngày mà Nhạc Thính Phong đã yêu cô khắc cốt ghi tâm, đợi đến ngày có thể dẫm nát anh ta ở dưới đất.
Lần này Nhạc Thính Phong cũng chẳng thèm cau mày: “Cái kế khích bác này em dùng nhiều quá rồi, lần này…không có tác dụng đâu, Yến Thanh Ti, tôi nói cho em biết, nếu em còn có bất kì scandal tình cảm nào với Cận Tuyết Sơ nữa, lúc đó tôi sẽ cho em hay, ai mới là người đàn ông của em.”
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Anh cũng biết chọn chỗ thật đấy, phòng hoá trang của đoàn làm phim, không cần đi khách sạn thuê phòng, càng không cần trả tiền phòng, tiết kiệm thật đấy…”
Nhạc Thính Phong mặt dày vô sỉ nói: “Tôi nghèo mà, em cho tôi hai đồng cắc đó còn mua bánh bao còn chả đủ nữa là đòi đi thuê phòng.”
Nhạc Thính Phong đã hạ quyết tâm rồi, hôm nay nhất định phải tóm được Yến Thanh Ti, anh nghe quen những câu châm chọc với ngữ khí đầy kì quái của cô, giờ thành ra miễn dịch rồi, không cần biết cô nói gì, không thèm để ý đến cái gì gọi là tự tôn của đàn ông hết, ăn vào bụng đã rồi nói sau, những cái khác nói nhiều cũng chỉ là lãng phí.
Nhạc Thính Phong thật hối hận, lãng phí nhiều thời gian đùa với Yến Thanh Ti thế để làm gì.
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên xương quai xanh để lộ của Yến Thanh Ti, để lại một chuỗi dấu hôn thật dài.