Mộ Dung Miên cười, "Cuối cùng tôi cũng đã biết, hai người các ông... tại sao lại là một đôi rồi, bộ dạng không biết xấu hổ thật giống nhau như đúc."
Không phải là người một nhà không vào chung một cửa, diện mạo phu nhân Jones cùng chồng bà ta thật sự giống nhau vô cùng, đến mẹ của anh cũng không nhận ra.
Brown cũng không tức giận, hỏi: "Vậy cuộc đàm phán này coi như tan vỡ sao?"
"Ông cảm thấy thế nào, có thể nói là thành công sao?"
Brown ra vẻ bộ dáng thất vọng: "Vậy thì thật làm cho người ta tiếc nuối, vốn tưởng rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ a."
Mộ Dung Miên cười lạnh: "Trời đã sáng, ông lại vẫn đang nằm mơ, người như ông mà còn muốn làm Thủ tướng, lời nói này thật sự kinh hãi nhất thế kỷ."
Người đã như thế còn tham gia tổng tuyển cử, ha ha, nếu như hắn ta mà được chọn thì mọi người trong quốc gia này đúng thật là lọt vào trong Địa ngục.
Ông Brown bỗng nhiên vỗ tay một cái: "A, thiếu chút nữa quên mất, người có tuổi rồi thật là hay quên." Hắn hướng về phía người sau, vẫy tay lại, hai người kia đem cái túi trong tay để xuống, cởi bỏ để lộ ra người ở bên trong.
Sắc mặt Mộ Dung Miên vốn rất bình tĩnh vậy mà trong nháy mắt trở nên cực kỳ khác biệt, thân thể lười biếng đột nhiên căng thẳng.
Ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên đất, hai cái tay không tự chủ nắm chặt lại.
Ông Brown bí mật nói nhỏ: "Nghe nói đây là vợ của cậu?"
Hắn thở dài một tiếng: "Thật là một cô bé gái phương Đông xinh đẹp, cậu không biết thật ra tôi vẫn vô cùng si mê các người đẹp phương Đông, các đây mới đúng là con cưng của Thượng Đế..."
Ông Brown quay đầu, khuôn mặt dữ tợn hỏi Mộ Dung Miên: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Nếu như ông muốn cùng tôi nói chuyện ông muốn chết như thế nào, tôi có thể cùng ông nói chuyện." Thanh âm Mộ Dung Miên phảng phất như phát ra từ khe đá, anh thật hối hận đã không thu dọn toàn bộ gia đình này sớm hơn một chút.
Mộ Dung Miên cố ý không quan tâm đến sinh tử của Mộ Dung phu nhân, anh cố ý coi thường tro cốt bị hủy, nhưng anh quyết không thể nhìn Quý Miên Miên chịu nửa điểm thương tổn.
Ông Brown cười to, nói: "Người trẻ tuổi, cậu tốt nhất đừng nên cùng tôi chơi tâm kế, cậu chơi đùa cũng không thể bằng tôi chơi đâu, cô bé này là người cậu để ý nhất, chỉ cần cậu đáp ứng điều kiện của tôi, tôi bảo đảm sẽ tha cho vợ chồng hai đoàn tụ, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải nghe tôi, biết điều một chút."
"Hiện tại, cho dù tôi có đáp ứng, ông cũng sẽ không lập tức thả cô ấy."
Ông Brown bất đắc dĩ nói: "Cái này… cậu đúng là hiểu rõ, cuối cùng tôi cũng phải nắm một lá bài ở trong tay chứ, nếu không sau khi cậu mang theo cô ta rời đi, chẳng phải là sẽ xoay đầu lại để đối phó tôi sao. Tôi cũng chỉ muốn giữ cho mình một lá bài để bảo vệ tính mạng a, nhưng cậu yên tâm, đúng giờ quy định tôi sẽ cho các người gặp mặt, tôi có thể chiếu cố cô ta rất tốt."
"Nếu như tôi không đồng?"
Brown dang tay ra: "Vậy thì thật ngại, cô vợ này của cậu xinh đẹp như thế mà lại không được hưởng qua tư vị của nam nhân châu Âu sao, tôi và bọn chúng có thể biểu diễn cho cậu xem."
Mộ Dung Miên tay nắm chặt hết sức, "Ông hẳn cũng chưa hưởng qua mùi vị của đàn ông châu Âu nhỉ, không bằng các người biểu diễn cho tôi xem, tôi cảm thấy hứng thú với cái này hơn."
Brown lắc đầu nói: "Cậu tốt nhất không nên chọc giận tôi, chọc giận tôi đối với cậu mà nói không có nửa điểm tốt. Xem ra, không để cho cậu nếm một chút thì chắc là cậu không biết chịu thua, hai người các ngươi... hầu hạ vị tiểu thư xinh đẹp này thật tốt."
Hai người kia nhất thời lộ ra điệu cười bỉ ổi, Mộ Dung Miên hận không thể làm cho bọn họ chết đi, anh có liều mạng cũng sẽ không để cho bọn họ động đến Quý Miên Miên.
Nhưng anh vừa định hành động, đột nhiên nhìn thấy Quý Miên Miên đang hôn mê bất tỉnh vậy mà thật nhanh hướng về phía anh nháy mắt một cái.