Lời này Mộ Dung Miên quả là nói với Quý Miên Miên, thanh âm ôn nhu mang theo ấm áp.
Còn những câu nói kia lại như muốn hóa thành băng, lạnh thấu xương.
Trong lòng của anh không có nửa điểm ý nghĩ muốn giữ mạng cho bọn họ, anh vốn là muốn tính toán cho cả nhà bọn họ đều chết.
Nhưng hôm nay lại phát sinh chuyện này, khiến cho anh không muốn nữa làm điều thừa.
Nếu chính bọn hắn đã chạy đến tìm chết, vậy anh cần gì phải khách khí nữa.
Nếu để cho bọn họ sống thêm một ngày, nói không chừng cũng chỉ là phát sinh thêm sự cố thôi.
Quyết định, ngày hôm nay phải giải quyết bọn họ cho xong.
Quý Miên Miên nghe được lời Mộ Dung Miên vừa nói..., run run một chút: "Như vậy, dường như không tốt lắm đâu, dù sao hắn cũng là nghị viên a? Chuyện này vạn nhất mà bị người ta phát hiện, chúng ta chạy không được đâu."
Mặc dù mới vừa rồi Quý Miên Miên vừa đánh đã mê, thế nhưng, cô thật sự cũng không có nghĩ muốn lấy mạng Brown, cô chỉ cảm thấy loại khốn kiếp này nếu không dạy dỗ hắn một cách mạnh mẽ, hắn chắc hẳn là không nhớ lâu.
Nhưng mà đánh người bị thương với đánh chết người, hai cái này bản chất vẫn khác nhau.
Mộ Dung Miên mỉm cười: "Yên tâm, có anh ở đây."
Nếu anh quyết định làm như vậy, chắc chắn có biện pháp của anh.
Huống chi, Quý Miên Miên đã đánh người ta thành như vậy, nếu như cứ để đấy mặc kệ, thật sự chờ thương thế của họ tốt lên rồi, bọn họ cũng sẽ gặp phiền toái. Đến lúc đó, nếu như dây dưa đến phạm vi lớn, thì so với hắn, họ chết còn khó hơn.
Mộ Dung Miên cúi đầu nhìn Brown, trong miệng hắn liên tục hộc máu, trong máu tựa hồ có vài cục máu màu đỏ sậm, đoán chừng nội tạng đã dập nát rồi, mấy cú đạp mới vừa rồi của Quý Miên Miên khí lực cũng không phải bình thường, nói như vậy, nếu không nhanh nhanh tiến hành cứu chữa thì cũng không còn bao nhiêu thời gian sống nữa.
Quý Miên Miên cũng phát hiện tình trạng thân thể Brown không bình thường, nhất thời chột dạ một phen, cô rụt cổ lại, lui về sau một bước, nhích tới gần Mộ Dung Miên, ôm lấy cánh tay anh, vội vàng nói: "Cái kia, ông... ông xã, em thấy hắn cũng không sống được thêm bao lâu nữa, chúng ta vẫn là nên để lại hắn ở đây không cần lo a, nhanh chóng mang theo phu nhân đi thôi, em thấy bà hình như không tốt."
Mộ Dung phu nhân nằm trên mặt đất hô hấp dường như không còn, sắc mặt cực kỳ kém, tựa hồ có thể chết bất cứ lúc nào.
Quý Miên Miên thật sự sợ hãi, bà ấy không nên chết ở chỗ này.
Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân, gật đầu: "Được."
Quý Miên Miên vội vàng đỡ Mộ Dung phu nhân dậy, sau đó đem cõng bà lên vai.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Miên nói: "Chờ một chút."
Mộ Dung Miên xoay người đi tới trước hòm kính, phu nhân Jones ở bên trong dường như cũng không kém, nằm đó không nhúc nhích.
Có thể tác dụng của ma túy trên người bà ta đã hết, cả người cứ như vừa từ trong địa ngục bò ra, thân thể bất động, nhưng lý trí đã khôi phục một chút.
Mới vừa rồi bà ta nghe được Mộ Dung Miên nói cùng Quý Miên Miên, trong nội tâm bà ta run rẩy, không dám lộn xộn, tận lực thu nhỏ sự hiện hữu của mình lại, hi vọng bọn họ không nhớ tới mình, nếu không, bà ta cũng không có cách nào sống sót.
So với chết thì bị rắn rết bò ở trên người căn bản là không thấm vào đâu.
Phu nhân Jones sợ hết hồn hết vía, vừa nghe Quý Miên Miên nói đi, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm.
Nhưng suy nghĩ kia vừa trong giây lát, Mộ Dung Miên lại đi tới, anh hướng phu nhân Jones khẽ mỉm cười: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không quên mất bà đâu, phu nhân Jones."
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Tôi tới nhìn mặt bà lần cuối cùng, tạm biệt."
Phu nhân Jones lắc đầu, hai con ngươi rất nhanh co rút hoảng sợ, "Không, không... Van xin cậu, tha... tôi..."