"Không được, đừng có giết tôi... Van xin cậu, đừng có giết tôi… tôi… có thể cho cậu rất nhiều thứ, hết thảy trong nhà tất cả tôi đều có thể cho cậu..."
"Tôi bảo đảm, sẽ không nói lung tung, tôi sẽ không..."
Phu nhân Jones thay đổi bộ dáng lớn lối lúc trước, cả người run run đau khổ cầu khẩn.
Thế nhưng những câu cầu khẩn này không có một chút tác dụng.
Mộ Dung Miên khóe môi nhếch lên, nụ cười yêu nghiệt, hình ảnh phu nhân Jones dừng ở trong đôi mắt anh làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Mộ Dung Miên xoay người kêu một tiếng: "Miên Miên."
"Ôi chao, tới đây." Quý Miên Miên cõng Mộ Dung phu nhân đi qua: "Gọi em làm gì?"
Mộ Dung Miên hướng cô ra hiệu động tác cắt cổ, Quý Miên Miên lập tức hiểu được: "Được, biết rồi, trước tiên anh đỡ lấy."
Trước tiên Quý Miên Miên đem Mộ Dung phu nhân đưa cho anh, sau đó túm phu nhân Jones lên.
Phu nhân Jones sợ hãi không thôi: "Tôi sai rồi, đừng có giết tôi, đừng có giết tôi... Không..."
Bà ta còn chưa nói dứt lời, trên cổ bị đánh mạnh một cái, ánh mắt khép lại, lập tức ngất đi.
Quý Miên Miên vốn định trực tiếp vặn gãy cổ bà ta, thế nhưng cô lại cảm thấy như vậy dường như không tốt lắm, liền đánh ngất xỉu trước: "Em cảm thấy nếu vặn gãy cổ dường như không tốt lắm."
Mộ Dung Miên xoa xoa đầu Quý Miên Miên: "May mà em thu tay lại kịp thời, trực tiếp bẻ gãy cổ tựa hồ không tốt thật."
Quý Miên Miên cười hắc hắc: "Vậy anh muốn làm thế nào, chúng ta đi trước ư?"
Mộ Dung Miên đưa Mộ Dung phu nhân cho Quý Miên Miên: "Nhân lúc phía ngoài vẫn chưa nhiều người lắm, sương mù còn chưa tản đi, em đi trước, xe anh ở bên ngoài, em hãy lái xe đi."
Quý Miên Miên sửng sốt: "A? Anh có ý gì a?"
"Em đi trước, nơi này giao cho anh, anh sắp xếp thoả đáng hậu quả, đem nơi này xử lý sạch sẽ."
"Thế nhưng, anh thì làm thế nào?"
"Anh có biện pháp của anh, yên tâm, anh sẽ không bị người ta nhìn ra được."
Quý Miên Miên thấy trong lòng anh đã có dự tính, cô suy nghĩ một chút hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm gì rồi, dù sao cô cũng đã đem người cũng đánh gục.
Quý Miên Miên gật đầu: "Vậy em đưa Mộ Dung phu nhân đi bệnh viện trước."
"Không được, không thể đi bệnh viện, em về nhà trước, anh sẽ mời thầy thuốc tư của Mộ Dung gia tới nhà." Mộ Dung phu nhân trúng độc, nếu đi bệnh viện, tới khi thi thể cả nhà phu nhân Jones bị phát hiện, lại thêm chỉ cần tra khảo bọn họ về gia sự của Mộ Dung gia liền sẽ bị điều tra ra, cảnh sát thế nào cũng sẽ tìm đến.
"Được, em ở nhà chờ anh."
"Ừ, đi về đi thôi."
Quý Miên Miên cõng Mộ Dung phu nhân đi, chỉ để lại một mình Mộ Dung Miên trong tầng hầm.
Mộ Dung Miên mắt lạnh quét qua mấy người ngổn ngang trong phòng, anh khom lưng nhìn Brown đã mơ màng hai mắt lên, khẽ mỉm cười: "Trời sáng mau quá, tiễn ông về Tây thiên."
...
Quý Miên Miên vừa mới lái xe về đến nhà, thầy thuốc tư đã tới rồi.
Thầy thuốc sau khi xem, lắc đầu, tình hình không có chút hi vọng.
Lúc sau ông ta tiêm cho Mộ Dung phu nhân một mũi rồi cho người đưa bà tới phòng khám bệnh riêng của mình.
Phòng khám bệnh của ông ta thiết bị cùng thuốc men cũng tương đối đầy đủ, sau khi đến đây lại lập tức bắt đầu cấp cứu.
Độc trên người Mộ Dung phu nhân cũng không phải là đặc biệt lợi hại, nhưng đáng tiếc chính là thời gian trúng độc đã lâu rồi.
Quý Miên Miên không ngừng nói với thầy thuốc: "Thầy thuốc, nhờ cậy ông, nhất định phải cứu cứu bà ấy, van ngươi."
Thế nhưng, ngay cả thầy thuốc đem hết toàn lực, kết quả cũng không hi vọng.
Quý Miên Miên khóc lóc gọi điện thoại: "Anh mau tới đây, Mộ Dung phu nhân sắp không xong rồi."
Trong điện thoại im lặng một lúc lâu mới vang lên thanh âm khàn khàn của Mộ Dung Miên: "Được, biết rồi."