Quý Miên Miên cúp điện thoại liền vội vàng chạy về bên giường bệnh, cô nhìn Mộ Dung phu nhân, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ. Cô và Mộ Dung Miên là tới giúp gia sản nhân lên nhiều hơn, hôm nay gia sản cũng đã trong tay, nếu người này chết, bọn họ phải làm sao bây giờ? Làm không tốt là sẽ bị người ta hiểu lầm, nếu như người ta nói hai vợ chồng bọn họ cùng nhau mưu hại Mộ Dung phu nhân thì thật đúng là hết sức oan uổng.
Quý Miên Miên mắt nhìn thấy Mộ Dung phu nhân đang khó thở, tim với mạch đang đập chậm lại, trong lòng cô gấp gáp vô cùng.
Quý Miên Miên lo lắng, ở trong phòng bệnh đi tới đi lui, "Bác sĩ, có biện pháp gì hay không, làm cho bà ấy có thể tỉnh lại một chút không?"
Bác sĩ lắc đầu: "Không có cách nào, bà ấy đã lỡ mất thời gian giải độc tốt nhất."
Vốn là sau khi giải quyết phu nhân Jones, nếu Mộ Dung Miên nhanh chóng mang theo bà rời khỏi phòng dưới đất thì vẫn là có thể cứu về, thế nhưng Brown lại tới, bị hắn trì hoãn lâu như vậy, thời gian trị liệu tốt nhất sẽ không còn.
Trong lòng Quý Miên Miên hận không thể đem Brown chặt thành tám mảnh, sớm biết vậy, lúc dưới tầng ngầm nên kiên quyết trừng trị bọn họ, chỉ tại bản thân cô mềm lòng.
Trên giường, Mộ Dung phu nhân mở mắt ra một lần, chỉ có điều ý thức lại không tỉnh táo, trong miệng cô vẫn kêu: "Randy... Randy... Con trai của mẹ..."
Quý Miên Miên vội vàng nói: "Người cố gắng chống đỡ thêm một chút, rất nhanh sẽ về tới nơi, rất nhanh... Anh ấy lập tức sẽ trở về..."
Hiện tại Miên Miên vô cùng đồng cảm với Mộ Dung phu nhân, chồng và con trai đều chết hết, hôm nay bà cũng đang đứng trên bờ vực tử vong, mặc dù Mộ Dung Miên không phải là con ruột nhưng với tình hình ý thức bà không còn tỉnh táo thì khi nhìn thấy khuôn mặt đó, đoán chừng cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế.
Đợi khoảng nửa giờ, Mộ Dung Miên mới trở về, trong lúc đó, Mộ Dung phu nhân nhiều lần hấp hối, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tới bây giờ.
Bác sĩ thở dài nói: "Trong lòng bà ấy đang cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, bà ấy còn có tâm nguyện vẫn chưa xong, cho nên chưa không muốn đi, chỉ là cũng không chống đỡ được bao lâu."
Ánh mắt Quý Miên Miên đỏ lên, như thế này thật sự là không có biện pháp gì sao?
Thật ra, Mộ Dung phu nhân là một người rất tốt, bà ấy không đáng chết.
Đang lúc Quý Miên Miên lo lắng vạn phần, Mộ Dung Miên trở lại.
"Ông xã, ông xã, anh mau… anh mau tới..."
Mộ Dung Miên cúi đầu, liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân, trong mắt của anh vẫn như trước lạnh như băng, trên tóc cùng bả vai đều bị sương mù làm ướt.
Anh mở miệng: "Tôi đã trở về."
Mộ Dung phu nhân phảng phất nghe được thanh âm của anh, chưa tới một hồi liền mở mắt ra, bà nhìn mặt Mộ Dung Miên, hốc mắt đỏ bừng, hai giọt lệ rơi xuống, run rẩy nói: "Randy..."
Mộ Dung Miên không nói gì, một lát sau, mới nói: "Thực sự bà cũng hiểu rõ, tôi không phải là hắn."
Quý Miên Miên sửng sốt, cô ở phía sau nhẹ nhàng chọc chọc Mộ Dung Miên, cho dù không phải nhưng lúc này cũng phải giả dạng làm con trai hiếu thảo chứ, đừng làm cho bà ấy ra đi trong tiếc nuối.
Vẻ mặt Mộ Dung phu nhân buồn bã đau thương đến cùng cực, khóe mắt lặng lẽ chảy nước mắt.
"Nhưng con... con... chính là con trai của mẹ..."
Quý Miên Miên chớp mắt mấy cái, lúc này Mộ Dung phu nhân thật sự là thần trí đã không còn minh mẫn ư?
Mộ Dung Miên thản nhiên nói: "Tôi không phải."
Sắc mặt Mộ Dung phu nhân tái nhợt, trong hốc mắt hết thảy đều là nước mắt, bà khóc lóc nói: "Mẹ biết... Con hận mẹ, nhưng có thể... có thể… tha thứ cho mẹ hay không? Mẹ thật sự không cố ý..."
Quý Miên Miên kinh ngạc, đây là có ý gì a, chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có bí mật gì không thể cho ai biết sao?
...