Dường như Mộ Dung Miên muốn đem tất cả oán hận chất chứa trong lòng anh một lần duy nhất phát tiết ra ngoài.
Mỗi một câu anh nói đều như là những mũi châm nhỏ dày đặc, toàn bộ đâm vào trong lòng Mộ Dung phu nhân. Anh không vì hôm nay bà suy yếu sắp chết mà hạ miệng lưu tình, bề ngoài anh bình tĩnh, phát tiết ra dòng nước lũ dường như thoáng cái có thể nhấn chìm Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân mở miệng muốn giải thích nhưng lại nói không ra lời, trong mắt bà toàn là nước mắt, bà khẩn cầu anh, van xin anh không cần nói thêm gì đi nữa.
Thế nhưng, đều không có tác dụng, Mộ Dung Miên vẫn không ngừng lại.
Anh châm chọc nói: "Bà luôn mồm nói là bị dồn ép không biết làm sao, bà cũng nói bắt buộc phải làm như vậy, thế nhưng... bà không làm như vậy thật sự sẽ chết sao? Sẽ không! Ích kỷ chính là ích kỷ, không nên cứ mãi đặt mình ở vị trí người bị hại, bà bày ra một bộ dạng yếu đuối, bà làm bất cứ chuyện gì người khác cũng phải nhân nhượng ngươi, tôi có thể giúp bà đến lúc này là đã hết lòng rồi, không nên yêu cầu tôi làm thêm nhiều điều gì nữa. Bà cũng không cần kết thúc bằng một người mẹ có trách nhiệm, dựa vào cái gì yêu cầu tôi làm người con có hiếu với bà?"
Mộ Dung phu nhân đã không cách nào phát ra âm thanh nữa, chỉ có thể mở miệng nói thầm: “Thật xin lỗi...”
Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Nếu như ban đầu tôi và Mộ Dung Miên, hai chúng ta đều có được tỷ lệ cứu sống, nếu như Mộ Dung Miên chỉ cần duy nhất một trái tim là có thể sống rồi, tôi nghĩ bà sẽ không chút do dự lựa chọn tôi làm vật hy sinh, bà sẽ nói, bà muốn cứu cả hai, nhưng bà không có cách nào. Mộ Dung Miên sống sót đối với tất cả mọi người đều tốt, bởi vì Mộ Dung gia cần nó, mà tôi làm anh trai của nó, phải đem cơ hội sống nhường cho em trai, đúng không? Bà chưa từng nghĩ tới có người cũng cần tôi đúng không?"
Mộ Dung phu nhân yên lặng rơi lệ, không nói gì, bà đại khái là muốn phản bác, bà có lẽ cũng muốn phủ nhận.
Thế nhưng, trong lòng bà hiểu rõ điều anh nói đều đúng, bởi vì đấy chính là điều lúc đầu bà tính toán, bà xác thực đúng là người như vậy.
Thật sự Mộ Dung Miên còn sống là điều tốt đối với rất nhiều người, bà sẽ không vì mất đi đứa con trai này mà bị những thân thích kia ức hiếp, Mộ Dung Chí Hoành cũng sẽ không vì mất đi con trai mà chống đỡ không nối.
Mà Diệp Thiều Quang rời Diệp gia xong, bên cạnh anh cũng không còn người thân nào khác, anh sống hay chết có lẽ cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn.
Cho nên, Diệp Thiều Quang hoàn toàn xứng đáng là một vật hy sinh.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác trời không chiều lòng người, thật sự Mộ Dung Miên đã chết.
Mộ Dung phu nhân đang rơi vào đường cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, bà lựa chọn biện pháp rút lui và van xin tiếp.
Bà cho rằng mình làm như vậy cũng đủ bày tỏ tấm lòng, cho nên bà sẽ không có bất cứ cảm giác áy náy gì, ngược lại bà cảm thấy là bà đã cho Diệp Thiều Quang tính mạng lần thứ hai, anh là phải cảm tạ bà.
Chẳng qua là, lần này anh mang theo Quý Miên Miên trở lại giúp bà, từng ngày tiếp xúc làm cho bà cảm thấy áy náy đối đứa con trai này, năm qua năm khác cộng dồn lại.
Nhất sau khi Mộ Dung Chí Hoành chết đi, bà mới phát hiện bên cạnh chỉ còn lại có một người thân này, đây là chống đỡ duy nhất của bà.
Thật ra thì, cho dù là đến bây giờ, Mộ Dung phu nhân cũng không có đối đãi với anh như một người con trai.
Bà chẳng qua là cần một điểm chống đỡ trong cuộc sống, mà anh vừa vặn là người còn sót lại duy nhất mà bà có thể tìm tới.
Mộ Dung Miên nhìn thấu Mộ Dung phu nhân, đáng tiếc anh đối với bà chỉ có nỗi hận, bà hiện tại có bao nhiêu hèn mọn thì lúc đầu bà có bấy nhiêu chán ghét, bà hôm nay đáng thương, cũng là trên cơ sở đã từng thương tổn người khác thật sâu.