Những thứ này đương nhiên là do Mộ Dung Miên thu xếp thỏa đáng sau đó, tận lực làm cho mọi thứ thoạt nhìn đều hợp lý rõ ràng.
Túy rằng bên trong còn có bao nhiêu lỗ hổng, nhưng mà người cạnh tranh của Brown cũng ngăn cản hết những cuộc điều tra, dù sao Brown sợ tội tự sát so với anh bị oan uổng mà chết hoàn toàn khác nhau.
Một nhà phu nhân Jones chết liền trở đã thành đối tượng người người nhà nhà nhổ nước miếng, tuy rằng chết rồi, thế nhưng hành vi phạm tội lại không thể tha thứ.
Không chỉ như thế, còn có người lần lượt điều tra ra, bọn họ phạm thêm vàocác tội danh khác nữa.
Mấy năm trước, phu nhân Jones tham gia một vụ lừa bịp, còn có thời điểm tham gia tiệc rượu, trộm của công tước phu nhân vòng cổ 10 cara kim cương, vân vân và vân vân....
Tuy rằng con gái bọn họ Jessica không chết trong vụ hỏa hoạn thế nhưng thanh danh cha mẹ cô ta đã thối thành như vậy, càng tăng thêm tiếng xấu cho chính cô lan xa, càng thêm không dám xuất hiện ở trên đường phố, về sau có mấy lần bị cục cảnh sát gọi đến, rồi không còn có người nhìn thấy cô ta nữa.
Về sau, nghe người ta nói, cô ta không có tiền, lại không muốn chịu khổ, chạy đi làm cave, về sau liền không còn tin tức.
Khi Quý Miên Miên biết được những tin tức này, chạy tới hỏi Mộ Dung Miên, hỏi có phải là do anh làm không?
Mộ Dung Miên cười cười, "Đúng vậy, anh cũng không muốn vợ của anh bị bắt đi cục cảnh sát."
Quý Miên Miên vẻ mặt sùng bái nhìn anh: "Anh làm sao làm được vậy, đây dù sao cũng là nước ngoài, anh ở đây có thế lực của mình à?"
"Không có, tìm người hỗ trợ."
"Người nào thế?"
Mộ Dung Miên xoa xoa đầu của cô: "Trước kia, ở nước ngoài có quen biết một người bạn."
"A, em quen sao?"
"Không, anh không có ở Anh, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu để hai người làm quen."
"Được, được..."
Quý Miên Miên một mực nhớ kỹ chuyện này, hôm nay giải quyết viên mãn như thế, cô rốt cuộc có thể nhả ra tức giận, toàn tâm tập trung vào trong tang lễ Mộ Dung phu nhân.
Ngày hạ táng, thời tiết rất tốt, sáng sớm mặt trời đã ló ra.
Mộ Dung Miên đem bà cùng Mộ Dung Chí Hoành chôn cất tại một chỗ, đợi tang lễ chấm dứt, sau khi mọi người rời đi, chính anh cầm lấy xẻng, đào một cái hố bên cạnh hai người, đem tro cốt Mộ Dung Miên thật bỏ vào.
Mộ Dung Miên thật đời này đã không có khả năng có bia mộ.
Vì vậy, anh chỉ có thể dùng loại phương thức này làm cho cả nhà bọn họ cùng chôn cất một chỗ.
Quý Miên Miên giúp anh, đem hộp tro cốt mai táng, không có để lại phần mộ, mặt đất đè cho bằng.
Làm xong tất cả, Quý Miên Miên thở phào một hơi: "Có vẻ, cuối cùng cũng kết thúc."
Mộ Dung Miên ôm bờ vai của cô, "Đúng vậy, kết thúc rồi."
Quý Miên Miên ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt anh có chút xa xăm, nhìn ảnh chụp trên bia mộ của Mộ Dung phu nhân, suy nghĩ có chút xa xôi.
Những ngày này, cô vẫn luôn muốn hỏi, năm đó Mộ Dung phu nhân và anh đến cùng là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng... cô không nỡ hỏi, dù sao một người mẹ bỏ con, loại chuyện này, cô không đành lòng làm cho anh nhớ tới một lần nữa.
Thế nhưng cô không ngờ tới, cô không hỏi, Mộ Dung Miên lại đột nhiên tự mình bắt đầu nói.
Anh nói: "Trước kia, lúc anh còn rất nhỏ, con cái Diệp gia không ít, ngay cả người đi đường đều có thể chạy đến bắt nạt anh, nói anh là đứa không có cha mẹ.”
Quý Miên Miên nghe đau lòng, vội vàng nói: "Ông xã..."
Cô thật sự không biết.
Mộ Dung Miên lại cười với cô nói: "Không sao, anh không có buồn, thật sự đó! Cái này với anh mà nói cũng chính là một đoạn trí nhớ không thể nào sáng rọi, anh muốn nói cho em nghe."