Rửa mặt xong từ toilet đi ra, Mộ Dung Miên nắm tay của cô đi ăn, "Bữa sáng ở đây mùi vị cũng bình thường, nếu em muốn ăn gì nói cho anh biết, anh mượn phòng bếp của bọn họ làm cho em."
Quý Miên Miên không lên tiếng, cô hiện đang sững sờ.
Cô nhìn thấy trên mặt bàn món ăn rực rỡ đủ loại, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, một hồi lâu cô mới nói: "Sáng sớm anh đã làm cho phòng bếp náo loạn rồi sao? Anh sao lại làm nhiều như vậy chứ, hai ta có thể ăn được bao nhiêu đâu, anh quá lãng phí rồi."
Mộ Dung Miên đỡ Quý Miên Miên ngồi xuống, trong tâm lặng lẽ trả lời một câu: Cái này không phải chỉ hai chúng ta ăn, còn có một vật nhỏ có thể đang lớn lên trong bụng của em nữa.
Đúng vậy, Mộ Dung Miên hoài nghi có phải Quý Miên Miên đã mang thai hay không.
Từ hôm qua trên xe, lúc cô nói mình say xe buồn nôn, Mộ Dung Miên đã hoài nghi rồi.
Anh biết rõ Quý Miên Miên chưa bao giờ bị say xe, bởi vì cô từ nhỏ đã tập võ, cơ thể phi thường khỏe, say xe say tàu hay say máy bay với cô đều không quan hệ, cho dù là xe chạy nhanh, tài xế lẫn lái xe đều choáng thì cô cũng sẽ không say xe.
Ngày hôm qua người tài xế kia, lái cũng không nhanh, xe mặc dù là xe mới bên trong mùi không dễ chịu lắm, nhưng cũng không quá nặng, hoàn toàn có thể chịu được.
Mặc dù bọn họ ở trên máy bay mãi mới xuống, thế nhưng tinh thần Quý Miên Miên cũng không kém, ở trên máy bay còn ngủ rất lâu.
Lúc xuống máy bay hoàn toàn tốt, tinh thần tràn đầy, không có chuyện ngồi trên xe một lúc lại say xe.
Vì vậy trong đầu Mộ Dung Miên bắt đầu hoài nghi, Quý Miên Miên có phải đã mang thai không, bởi vì anh nhớ kỹ chu kỳ tháng trước tựa hồ... chưa có tới.
Nội tâm Mộ Dung Miên càng ngày càng kỳ vọng nhưng anh không dám nói, chỉ sợ vạn nhất sớm nói ra, cuối cùng... kỳ vọng lại không thành thì phải làm sao?
Sự thật chưa được chứng minh, anh không muốn làm cho Quý Miên Miên lo lắng quá nhiều, anh nói: "Đây cũng không có gì nhiều, chúng ta ở nước ngoài lâu như vậy anh cũng nhớ đồ ăn trong nước, vì vậy liền đi mua một ít."
Quý Miên Miên nhìn trên mặt bàn đầy ắp: "Nhưng đây cũng quá nhiều rồi."
Mộ Dung Miên gắp cho cô một cái bánh bao hấp: "Cho nên, em ăn nhiều một chút, những thứ này đều là món em thích ăn."
Quý Miên Miên nhìn qua, quả nhiên trên bàn đều là món cô thích ăn, tất cả những thứ cô yêu thích, anh đều nhớ kỹ. Nhớ lại trước kia cô từng xem qua trên mạng, nếu như một người đàn ông không thương bạn, vậy thì sẽ không dùng thêm một giây đồng hồ nào để quan tâm bạn yêu thích bất kể là cái gì.
Quý Miên Miên trong lòng liền thấy ấm áp, "Anh cũng thế, ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta liền ra sân bay đi?"
Mộ Dung Miên dừng một lúc, nói: "Miên Miên, chúng ta hai ngày nữa trở về được không?"
Anh lo lắng, hôm qua vừa về nước, mới nghỉ ngơi một đêm, lại phải quay về quê nhà, Quý Miên Miên thân thể sẽ không chịu đựng nổi. Vì vậy dự định ở thêm vài ngày, đợi Quý Miên Miên nghỉ ngơi đủ mới trở về.
Quý Miên Miên còn chưa có cắn được bánh bao, nghe anh nói xong lời này, lập tức kinh ngạc đứng lên: "Tại sao vậy, không phải đã nói hôm nay trở về sao?"
Mộ Dung Miên do dự sau đó nói: "Là như thế này, anh cảm thấy nên nghỉ ngơi thêm một chút, hai ngày nay lên đường có chút vội vàng, anh không có nghỉ ngơi đủ."
Anh cũng không nói là mình lo lắng cho Quý Miên Miên, chỉ nói thân thể của mình chưa nghỉ ngơi đủ, như vậy có thể không phải giải thích quá nhiều.
Quý Miên Miên nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, lập tức để đũa xuống liền thò tay sờ trán Mộ Dung Miên...