"Ài, em đã hiểu, chờ qua mấy ngày em về, liền đi gặp chị."
"Đừng, em đừng đến, đợi chụp hình xong, chị đến gặp em, em cứ ở nhà dưỡng thai là được rồi."
Yến Thanh Ti cũng không dám để cho Quý Miên Miên thời điểm này chạy tới đoàn làm phim, chẳng may có chuyện gì, ai có thể chịu trách nhiệm?
Cô là lo cho đại cục, nhân viên đoàn làm phim rất đông, người đến người đi rất loạn, cô bình thường có nhớ Hạnh Nhân cũng không dám mang nó tới đây.
"Hắc hắc, vậy được, chờ đứa nhỏ này trong bụng đi ra, có thể cùng chơi với Hạnh Nhân của chúng ta rồi."
Yến Thanh Ti nghe tiếng cười của Quý Miên Miên, tâm tình nhẹ nhõm không ít: "Được, về sau sẽ cho nó đi theo Hạnh Nhân, ai dám bắt nạt nó, liền cho Hạnh Nhân đi đánh kẻ đó."
Hai người hàn huyên một hồi, Yến Thanh Ti cảm thấy mệt mỏi sau một ngày đều tản đi không ít.
Cô đang chuẩn bị cầm lấy kịch bản để đọc lời thoại tiếp theo, bỗng nhiên trước mặt tối sầm lại.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Lan Tú Sắc đứng ở trước mặt cô, nói: "Chị Thanh Ti, lời em nói lúc trước chị nghĩ thế nào đây? Lần trước em cho chị biết mẹ chị bị bắt cóc, chị nói sẽ trả ân tình đấy."
Tâm tình vui vẻ của Yến Thanh Ti lập tức biến mất hầu như không còn: "Chính là vì thế nên cô mới có thể vào tổ kịch, tôi cũng chưa bao giờ ở trước mặt mọi người bức ép, cô không muốn mất mặt, thì cách xa tôi một chút."
Bộ phim Tham Dư diễn viên rất nhiều, Hạ Lan Tú Sắc cũng tới thử một vai, lúc ấy đạo diễn không có quá ưng ý.
Sau đó Hạ Lan Tú Sắc tìm được Yến Thanh Ti, hy vọng cô có thể giúp mình.
Yến Thanh Ti cũng thiếu cô ta một cái nhân tình, tuy rằng trong lòng thật không muốn nhưng vẫn giúp cô ta một chút.
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, nói: "Chị Thanh Ti, em giúp chị chính là một ân tình lớn, chẳng lẽ chị cảm thấy đơn giản như vậy coi như là trả xong sao?"
Yến Thanh Ti cười giận: "Có phải là cô cảm thấy, tôi cả đời này cũng vẫn không xong với cô?"
"Em không phải là ý này, chỉ cần chị giúp em một lần cuối cùng, em cam đoan giữa hai chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Yến Thanh Ti lành lạnh nói: "Cô biết nguyên tắc của tôi."
"Em biết rõ, chỉ cần chị vào 9 giờ tối ngày mai gọi điện thoại cho anh trai em, nghĩ biện pháp hẹn anh ấy ra gặp chị, sau đó chị đem anh ấy giữ lại một giờ là được rồi."
Yến Thanh Ti không nói chuyện, Hạ Lan Tú Sắc cũng không phải là cái đèn cạn dầu, cô giúp cô ta như vậy, sau lưng chỉ sợ mục đích căn bản vốn không để cho gặp người.
Con nhóc này, trước kia thủ đoạn vẫn còn chưa lưu loát, vậy mà hôm nay sau khi lăn lộn ở trong cái showbiz này một năm, thủ đoạn hại người quả thực là càng lúc càng thuần thục rồi, đối mặt với cô ta, Yến Thanh Ti không cần phải giữ lâu trong đầu, "Lợi dụng tôi để muốn đối phó Lí Nam Kha?"
Hạ Lan Tú Sắc cắn răng nói: "Nếu như chị nói vậy, em cũng không phủ nhận, nhưng mà giúp em lần này, giữa chúng ta liền thanh toán xong, em làm gì chị cũng không cẩn để ý, càng sẽ không liên lụy đến chị."
Yến Thanh Ti giễu cợt: "Nghe vậy đúng là không sai."
Hạ Lan Tú Sắc trên mặt vui vẻ: "Vậy chị..."
Yến Thanh Ti cười một tiếng: "Có điều, tôi vẫn cứ không muốn giúp cô, làm sao bây giờ?"
"Chị... chị thiếu nợ tôi đấy, chẳng lẽ chị không muốn trả? Yến Thanh Ti chị đã đáp ứng tôi." Trên mặt Hạ Lan Tú Sắc tràn đầy suốt ruột.
"Tôi vẫn cứ không muốn, cô lại có thể làm khó được tôi ư?"
Yến Thanh Ti đứng dậy, không có ý định tiếp tục để ý đến cô ta, lúc đi qua bên người cô ta, lạnh lùng nói: "Cô cho rằng, tâm tư của cô đối với anh trai cô, tôi thực không nhìn ra được sao?"