Nhạc Thính Phong cùng Giang Lai đều ngẩn cả ra, mọi người xung quanh lập tức vây tới, Tiểu Từ cũng vội chạy đến ngăn lại: "Chị, bình tĩnh, chị bình tĩnh lại đi....... Chị là nữ minh tinh đấy, mọi người trong đoàn đều đang nhìn chị kìa, lỡ bị ai chụp được rồi up lên mạng thì không hay đâu!"
Yến Thanh Ti hất Tiểu Từ ra: "Giờ chị cũng không quan tâm được nhiều tới vậy."
Mắt Yến Thanh Ti như hai ngọn lửa, dường như có thể thiêu chết được Nhạc Thính Phong: "Chi phiếu, mau lấy ra đây."
Nhạc Thính Phong cố nhịn cười, anh liếc qua nhìn Giang Lai, cậu lập tức lấy một tập chi phiếu ra, hai tay còn hơi run rẩy.
Yến Thanh Ti giật lấy: "Bút."
Giang Lai lấy bút ra, cẩn thận mở nắp bút, lại đưa cô.
Yến Thanh Ti viết xoèn xoẹt lên đó một dãy số không, rốt cuộc là bao nhiêu số cô cũng lười nhìn, lười đếm luôn, cô xé tờ chi phiếu xuống, nhét vào tay Tiểu Từ: "Cầm cho chị."
Tiểu Từ nhìn đống số không trên đó, mắt như sắp lòi ra, thế này cũng quá..........
Yến Thanh Ti vứt trả Nhạc Thính Phong tập chi phiếu trống: "Anh coi tôi là cọng hành đấy hả mà nghĩ một đồng là có thể mua được tôi, sao anh không tới mà cướp luôn đi, giờ một đồng cũng không cần tốn nữa."
Nhạc Thính Phong vờ vô tội: "Chẳng phải em cũng dùng hai đồng để đuổi tôi đi sao."
Yến Thanh Ti cả giận cười lớn: "Anh có thể so được với tôi sao? Tôi cho anh hai đồng, vậy là nhiều gấp đôi anh rồi đấy, đồ keo kiệt."
Nhạc Thính Phong........
Hai đồng khác quái gì một đồng? Hẳn là gấp đôi!
Giang Lai vội giải thích: "Cô Thanh Ti, chuyện này không thể trách Nhạc tổng được, hôm qua Nhạc tổng có đưa tấm chi phiếu cho cô Mạch, bảo cô ấy điền giá lên, nhưng cô Mạch lại chỉ điền có một đồng lên đó thôi."
Răng Yến Thanh Ti sắp nghiến vỡ tới nơi rồi: "Chuyện còn chưa rõ đâu vào đâu, mà cần khí phách làm chó gì, công ty của chị ấy không đáng tiền, nhưng tôi đáng tiền, Yến Thanh Ti tôi muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn diễn xuất có diễn xuất, vậy mà chị ấy bán tôi với giá một đồng, truyền ra ngoài tôi còn mặt mũi nào mà nhìn người khác được nữa?"
Nhạc Thính Phong quăng đống chi phiếu trống cho Giang Lai, chỉnh lại quần áo đã bị Yến Thanh Ti làm xộc xệch: "Đây là cách em tự trả giá cho mình à, không giống nhân viên mới gì cả, giống bà chủ hơn!"
Yến Thanh Ti lườm anh: "Làm bà chủ thì thiệt cho anh quá, có một nhân viên như tôi, buổi tối anh có đi ngủ cũng vui muốn chết ấy."
Tâm tư Yến Thanh Ti khẽ động, cô nhìn Nhạc Thính Phong một lượt từ trên xuống: "Có điều........ bà chủ, chức vụ này, có vẻ như tôi....... cũng có chút hứng thú đấy."
Nhạc Thính Phong nhếch cằm Yến Thanh Ti lên: "Vậy thì cố gắng lên! Từ nhân viên lên tới chức bà chủ cũng không phải là chuyện không thể."
Yến Thanh Ti gạt phắt tay anh ra: "Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh theo tôi qua đây."
Hai người tìm lấy một nơi yên tĩnh, giờ Yến Thanh Ti lại trở nên nghiêm túc: "Nếu như đã là ông chủ của tôi, vậy không tận dụng thì phí của trời, giúp tôi tra một người."
"Ai?"
"Cụ thể là ai thì để quay phim xong tôi sẽ nhắn tin cho anh."
"Bí mật thế cơ à?"
Yến Thanh Ti tiến tới một bước, tựa hồ có thể dán lên người Nhạc Thính Phong: "Đừng hỏi tại sao, cũng đừng hỏi tôi muốn làm gì, anh chỉ cần giúp tôi tra ra xem giờ anh ấy đang ở đâu là được rồi, những chuyện khác anh đều không cần phải quan tâm, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu."
Nhạc Thính Phong nghiêng tới phía trước, hoàn toàn bao lấy Yến Thanh Ti: "Em không nói chẳng lẽ tôi không thể tra ra sao?"
Yến Thanh Ti cười khinh: "Anh thích tra là việc của anh, tôi nhắc nhở anh một câu này, quá tò mò sẽ không phải chuyện hay ho."
Nhạc Thính Phong nhìn vào mắt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi còn vết thương của cô, tâm tình bỗng tốt hẳn: "Tôi đồng ý với em, coi như là quà gặp mặt nhân viên mới đi vậy."