Hỏng mất, lúc trước còn cảm thấy con gái với Mộ Dung Miên coi như xứng đôi, nhà bọn họ gia cảnh cũng không thua kém.
Vậy mà hôm nay mới phát hiện, con rể chính là cường hào á.
Hôm nay cho ông thật quá nhiều kinh ngạc, mặc dù nói con rể có tiền là chuyện tốt, như vậy Miên Miên về sau cũng không bị khổ, nhưng... đàn ông có quá nhiều tiền, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Thoáng cái ông Quý lo lắng hẳn lên, con gái nhà mình ông vẫn hiểu rõ, đơn giản ngây thơ, đối xử với mọi người chân thành, không có chút suy nghĩ không chính đáng, cái này về sau, chẳng may...
Bên cạnh, nhân viên nam bán nhà đất kích động khóc trong lòng, trời ạ, người này đúng là cứu tinh của mình, rốt cuộc không cần lo lắng sẽ bị đuổi việc nữa.
Ông Quý trong lòng đang lo lắng, chợt nghe thấy nhân viên nam bán nhà đấy hỏi: "Tiên sinh, hợp đồng bất động sản này ngài muốn ghi tên ai vậy?"
Mộ Dung Miên không do dự chút nào: "Hợp đồng bất động sản ghi tên vợ tôi, và cả tên mẹ vợ của tôi nữa."
Ông Quý toàn thân run lên, cái này...
"Tiểu Mộ... con?"
Mộ Dung Miên cười hỏi: "Ba, nhà này ghi tên hai người họ, ba không phản đối chứ."
Ông Quý vội vàng nói: "Ba đương nhiên không có ý kiến, nhưng nhà này là con mua, như vậy cũng phải ghi tên của con chứ?"
Mộ Dung Miên cười cười: "Con không sao cả, có Miên Miên là được rồi, dù sao cô ấy luôn không muốn để con ở bên ngoài, huống chi thời điểm kết hôn, con cái gì cũng không thể cho cô ấy, căn nhà này coi như là lễ vật con tặng cô ấy."
Một câu nói kia của Mộ Dung Miên khiến ông Quý đang vốn lo lắng trong lòng lập tức tan thành mây khói, đây là một đứa bé ngoan, nó biết rõ nên làm như vậy có thể làm cho người trong nhà an tâm.
Ông Quý gật gật đầu, nói: "Tiểu Mộ, tôi không nghĩ tới con có thể làm như vậy, con là một đứa bé ngoan, con yên tâm, con nhóc nhà tôi là dạng gì con biết rõ đấy, nó nói sẽ theo con, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với con tốt."
Mộ Dung Miên gật đầu: "Con hiểu rõ, cô ấy là tốt nhất."
Anh đương nhiên là biết rõ Quý Miên Miên có bao nhiêu tốt, tốt đến mức trong lòng của anh biết rõ anh không xứng nhưng vẫn không muốn buông tay.
Ký xong hợp đồng, Mộ Dung Miên đột nhiên hỏi: "Mấy người còn có cửa hàng nữa phải không?"
Nhân viên nam bán nhà đất sững sờ, trái tim lập tức đập thình thịch kinh hoàng vài cái, đây là muốn mua cửa hàng sao? Trời ạ, trời ạ...
Cậu ta gật đầu nhanh như gió: "Có... có...có..."
Mộ Dung Miên gõ gõ cái bàn: "Tôi muốn mua cửa hàng, đem quản lý của cậu gọi đến đây."
Ông Quý đã không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn Mộ Dung Miên, ông trời ơi, con gái của ông rốt cuộc đã lấy về nhà một người đàn ông gì đây?
Có điều, qua ánh mắt người xung quanh nhìn, làm cho trong lòng ông Quý có chút hả dạ, con rể của ông đã cho ông mặt mũi rồi, ha ha ha...
Trước kia trong nhà nếu như xảy ra chuyện, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, có thể làm được hay không, ông đều muốn kiên trì tiến tới.
Ngược lại hôm nay con rể đã đến, sẽ thay ông lo rồi.
Bố Quý trong lòng miễn bàn tới có bao nhiêu thoải mái.
Rất nhanh, quản lý liền tới.
Mộ Dung Miên không đợi người ta lấy lòng, nói thẳng: "Tôi muốn mua mấy gian cửa hàng của các người, có lẽ là khách hàng lớn rồi chứ?"
Quản lý cao hứng đến mức trên mặt dáng vẻ tươi cười đều không giấu được, "Vâng, đương nhiên rồi..."
Mộ Dung Miên nhếch khóe môi: "Có điều, tôi có một yêu cầu."
Quản lý lập tức gật đầu, vẻ mặt cung kính: "Chuyện gì xin mời ngài nói, chỉ cần chúng tôi có thể giúp đỡ được thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Mộ Dung Miên giơ tay lên, chỉ hướng cách đó không xa, chỉ vào nữ nhân viên bán căn hộ hai mắt đều đang đỏ, "Khiến cho cô ta... cút ngay cho tôi."