Yến Thanh Ti vỗ vỗ ngực Nhạc Thính Phong: "Đợi tra ra giúp tôi xong, tôi sẽ lại cảm ơn ông chủ đây nhé."
"Quà cảm ơn nhớ phải đặc biệt một chút đấy."
Ánh mắt Yến Thanh Ti u tối, nhưng nụ cười của cô lại rất ái muội: "Không thành vấn đề, anh khiến tôi hài lòng tôi cũng sẽ để anh mãn nguyện."
Nhạc Thính Phong ngứa ngáy trong lòng: "Được, có điều....... Em buộc phải đảm bảo với tôi, không bao giờ được dính líu tới scandal với bất cứ nghệ sĩ nam nào nữa."
"Chuyện này, chúng tôi cũng đâu khống chế được, tôi chỉ có thể bảo đảm, tôi sẽ không gây chuyện, nhưng giới truyền thông hay những người khác lấy tôi ra gây chuyện thì tôi không thể nắm chắc được nhé."
Nhạc Thính Phong ôm lấy eo Yến Thanh Ti: "Chuyện này thì em khỏi phải lo, ai dám lấy em ra gây chuyện, tôi sẽ khiến nó "đóng cửa" luôn."
Yến Thanh Ti lườm anh: "Anh có tiền, anh giỏi."
"Hôm qua Cận Tuyết Sơ đút hoa quả cho em ăn."
"Sao, anh cũng muốn đút cho tôi à?"
"Phải, tôi đã sai người mua một xe thanh long rồi, đang đỗ ở ngoài kia kìa."
Yến Thanh Ti.........
..........
Nhạc Thính Phong đi phía sau, Yến Thanh Ti gọi điện chửi cho chị Mạch một trận mất mặt, nhưng khi cô đang bực tức cũng lại cảm thấy một tia ấm áp.
Chị Mạch điền một đồng lên đó, ít nhất là vì chị ấy không muốn phải bội lại tình cảm của cô, đây là việc duy nhất chị ấy có thể nghĩ ra lúc đó, và cũng là cách duy nhất chị ấy có thể làm được.
Chị Mạch có thể vì Yến Thanh Ti mà làm tới bước đường này cũng đã là đáng quý lắm rồi.
Buổi tối, khi hai người gặp mặt, Yến Thanh Ti đưa tấm chi phiếu cho chị Mạch.
Chị Mạch ôm lấy tờ giấy cười hềnh hệch cả buổi, nước miếng cũng chảy hết cả ra, nhưng vẫn đặt tấm chi phiếu xuống, "Thanh Ti, khoản tiền này chúng ta không cầm được, em đừng vội, nghe chị nói trước đã, khoản tiền chị cần tối qua đã điền rồi, nhưng chị một khi đã điền vào đó, cũng có nghĩa là đã phản bội lại em, kiểu phản bội này, có một lần rồi sẽ có lần hai, nếu lần sau có người trả giá cao hơn Nhạc Thính Phong, lại lớn mạnh hơn anh ta, em nói xem, chị chẳng phải sẽ lại phạm sai lầm sao."
Yến Thanh Ti chua chát trong lòng: "Nhưng đây là em lấy về cho chị."
"Chị biết, nhưng chị vẫn không nên cầm thì hơn, chị là một quản lí, chị cần phải có sự trung thực, chị cần một đồng, đấy là cái giá của chị, còn đây là của em, không phải của chị, thật ra tuy chị chỉ có một đồng nhưng chị cũng không bị thiệt mà, có Nhạc Thị chống lưng, chúng ta có thể tung hoành trong cái giới giải trí này, nguồn tài nguyên sau này cũng sẽ nườm nượp kéo tới, đây đúng là một con gà mái đẻ trứng vàng đấy em ơi."
"Chị Mạch, cảm ơn chị." Bán công ty lại cho Nhạc thị, thật ra Yến Thanh Ti cũng chẳng tức giận gì mấy, vì họ đều biết, muốn đi xa được trong giới giải trí này thì buộc phải có một cây đại thụ chống lưng, và Nhạc thị chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Yến Thanh Ti thật sự cũng chưa từng dám nghĩ tới chị Mạch có thể làm tới bước đường này.
Trong cái xã hội quái đản và vụ lợi là trên hết này, có thể không phản bội người khác, thật đúng là....... như một câu chuyện cổ tích vậy.
Chị Mạch thở dài một hơi: "Haiz, chị cũng đau đớn lắm, bỏ cả khoản tiền lớn như thế cơ mà, thế nên Thanh Ti à, em nhất định phải hạ được tên thổ phỉ Nhạc Thính Phong kia đấy, em phải khiến hắn một lòng một dạ với em, nhất định phải trả giúp chị món hận này."
"Chị vẫn còn lo cho em à? Hạ anh ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
"Chị tin em, cố lên yêu tinh của chị!"
Tiễn chị Mạch về xong, Yến Thanh Ti lập tức thay đồ ra ngoài.
Bận quay phim mấy ngày liền, chuyện của Thang Ngọc Dao cũng bị đẩy lùi lại mấy ngày rồi, cô cũng đã tính toán đâu vào đấy cả, không thể đầy lùi thêm nữa.
Cô muốn lợi dụng đứa bé còn trong bụng Thang Ngọc Dao, để dấy lên một trận máu tanh trong nhà họ Yến.
Người nhà họ Yến sống vui vẻ cũng quá lâu rồi.
---------
Nhạc thổ hào: Hừ, tôi sẽ khiến em sau này hễ nhìn thấy Thanh Long là sẽ buồn nôn, ăn đến nỗi em bị ám ảnh luôn!