Anh đột nhiên nhớ tới một câu nói của Lí Nam Kha: Em gái của anh không phải không thích em, cô ta là căm hận tất cả những cô gái nào tới gần anh, sở hữu anh!
Hạ Lan Phương Niên không khỏi thấy phía sau lưng mồ hôi phát lạnh, chút mềm lòng đối với Hạ Lan Tú Sắc thoáng cái biến mất.
Hạ Lan Tú Sắc khóc ròng nói: "Cần, em vẫn cần anh, em cần nhất là anh, chính là anh, không có anh, em sẽ chết, anh không thể vứt bỏ em."
Thanh âm của cô ta run rẩy, nghe khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt đáng thương.
Hạ Lan Phương Niên nói: "Không ai có thể vứt bỏ em, có thể vứt bỏ em, chỉ có chính em, em không nghĩ rõ ràng, người khác nói cái gì cũng không được, không có việc gì anh cúp máy trước, anh còn rất nhiều chuyện bận rộn."
Hạ Lan Tú Sắc kêu lên: "Anh, anh chờ một chút... Anh liền như vậy không muốn nói chuyện với em sao? Anh nói cho em biết anh đang bận cái gì chứ?"
Hạ Lan Phương Niên nhíu mày đưa điện thoại di động cách xa một chút, tiếng Hạ Lan Tú Sắc vừa rồi khiến màng nhĩ anh có chút đau.
Anh lãnh đạm nói: "Cái này không liên quan đến em."
"Sao lại không quan hệ, anh sao có thể lạnh lùng đối với em như vậy, có phải anh đang bận chuyện kết hôn với Lí Nam Kha?" Hạ Lan Tú Sắc vội vàng nói nhanh, đây mới là cái cô ta muốn biết nhất, cũng là muốn hỏi nhất.
Cô ta lúc trước khóc lợi hại, tiếng đã khàn rồi, còn kêu to cuống họng như vậy, đã phá âm, giọng khàn nghe đinh tai nhức óc.
"Tú Sắc, em cần tỉnh táo, như vậy trước đi." Hạ Lan Phương Niên đã nghe ra tâm tình Hạ Lan Tú Sắc không đúng, anh không có ý định nói với cô ta quá nhiều.
Kết hôn là chuyện của anh với Lí Nam Kha, không liên quan gì đến Hạ Lan Tú Sắc.
Hơn nữa, anh không có nói cho cô ta biết cũng bởi vì anh không muốn cô ta đến phá hư hôn lễ của mình.
Có lẽ trong tiềm thức của anh, Hạ Lan Tú Sắc người này thật sự đã hỏng đến mức anh hoàn toàn không còn khả năng tin tưởng.
Hạ Lan Phương Niên hy vọng hôn lễ của mình có thể thuận lợi cử hành, anh không muốn làm cho Hạ Lan Tú Sắc đến tìm phiền toái Lí Nam Kha.
Hạ Lan Tú Sắc cầm chặt điện thoại, khớp xương trở nên trắng, cô ta dựa vào bức tường khom người, màu đỏ tươi trong mắt đều là hận ý dữ tợn.
"Em rất tỉnh táo, anh nói cho em biết, có phải hay không... Anh có thật chuẩn bị cùng cô ta kết hôn không? Anh có thật sự quyết định muốn kết hôn với cô ta không."
Hạ Lan Phương Niên bị tiếng của cô ta làm đau cả màng nhĩ, anh rất muốn cúp điện thoại, thế nhưng anh cảm thấy chuyện này nên nói rõ cùng cô ta.
Vì vậy anh nói: "Không sai, anh muốn cưới cô ấy, bọn anh sắp kết hôn, hôn lễ tại Hạ Sơ Cửu, nếu em muốn tới thì tới, không muốn tới cũng được, nhưng mà anh phải nói rõ ràng trước với em, nếu như em tới tham gia cũng đừng có làm loạn, nếu như em phá hư hôn lễ của anh, đừng trách anh không còn chút tình cảm nào cuối cùng."
Chính Lí Nam Kha nói như vậy, Hạ Lan Tú Sắc nếu đã biết bọn họ thật sự kết hôn, còn không tác quái, vậy thì thật là bầu trời mưa, mặt trời mọc từ hướng tây.
Vì vậy, Hạ Lan Phương Niên cũng không tin Hạ Lan Tú Sắc, hôm nay nếu như cô ta đã biết vậy thì nhất định phải nói rõ ràng.
Hôn lễ này anh rất mong đợi, anh không muốn bị người khác phá hư.
Lời nói của Hạ Lan Phương Niên đã đè gãy nốt sợi rơm cuối cùng trong lòng Hạ Lan Tú Sắc, từ chính trong miệng Yến Thanh Ti nghe được tin tức bọn họ kết hôn, cô ta còn có thể tự lừa gạt mình rằng Yến Thanh Ti nói đều là giả, muốn đả kích bản thân mình mà thôi.
Thế nhưng mà hiện giờ cô ta lại thật sự chính tai mình từ trong miệng Hạ Lan Phương Niên nghe được tin tức chí mạng này.
Hạ Lan Tú Sắc kêu phát ra một tiếng thê lương: “Anh, anh không quan tâm em sao?”