Buổi chiều, Yến Thanh Ti và Hạ Lan Tú Sắc quay một cảnh diễn chung với nhau, lần quay này càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc về sự biến hóa của cô ta.
Cả con người dường như trở lên trầm tĩnh hơn, trong mắt chứa đựng thứ gì đó, diễn xuất cũng không hời hợt như trước, ngay cả đạo diễn cũng khen cô ta, cảnh phim hôm nay, cô ta quay rất ổn.
Sau khi quay xong, Hạ Lan Tú Sắc cuối người 90 độ đầy trịnh trọng với Yến Thanh Ti
“Chị Thanh Ti, thật sự xin lỗi chị, xin chị hãy thứ lỗi cho sự vô tri và ngu xuẩn của tôi, hôm qua là do tôi không hiểu chuyện, tối quá khốn nạn, còn chuyện lúc trước tôi xô ngã chị nữa, đều là lỗi của tôi, là do tôi không biết phân biệt nặng nhẹ, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ về lỗi lầm của mình, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống lần trước.
Giọng điệu của Hạ Lan Tú Sắc không giống như là xin lỗi cho có lệ, cả quá trình cô ta nói chuyện đều duy trì tư thế khom người 90 độ, thái độ vô cùng kính trọng và khiêm tốn.
Lúc nãy Yến Thanh Ti còn có thể nói gì nữa đây?
Tất cả mọi người ở xung quanh đều đang nhìn họ, sự thay đổi ngày hôm nay của Hạ Lan Tú Sắc nhằm cố gắng vãn hồi cách nhìn của đoàn phim đối với cô ta.
Nếu như Yến Thanh Ti cứ không chịu bỏ qua thì cô sẽ trở thành người đáng ghét.
Huống hồ hôm qua Yến Thanh Ti không hề bị thiệt thòi, người bị đánh là Hạ Lan Tú Sắc.
Yến Thanh Ti mỉm cười, cô không thể chuyện gì tốt đẹp đều để cho cô ta chiếm hết được, thể là đợi sau khi Hạ Lan Tú Sắc nói xong, cô bước lên đỡ cô ta dậy và nói: “Gì mà tha với không tha thứ, tôi lại có thể đi so đó với một đứa trẻ sao? Mọi người đều là người chung một đoàn kịch, khó tránh khỏi có những lúc va chạm với nhau, cô yêm tâm, tôi sẽ không giận cô đâu, nếu như giận thật tôi nhất định sẽ chạy qua nói xấu cô với đạo diễn, có đúng không?”
Khi Yến Thanh Ti đụng vào cánh tay của Hạ Lan Tú Sắc, chỉ cảm thấy cơ thể cô ta trở lên rung rẩy, cả người căng thẳng cứng đơ.
Cô đơ người, xoay đầu nhìn Hạ Lạ Tú Sắc, chỉ thấy cô ta cuối đầu, nhìn không rõ nét mặt.
Đạo đi tới gật đầu nói: “Đúng thế, Thanh Ti nói đúng, cô ấy không hề nói xấu gì cô, mà ngược lại luôn nói giúp cho cô, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, hôm nay đã nói chuyện với nhau thì về sau gặp nhau vẫn là bạn bè.”
Là một đạo diễn, dĩ nhiên hy vọng đoàn phim sẽ không xảy ra những chuyện lộn xộn.
Ông ta mặc kệ hai người đó thật sự hòa giải với nhau hãy chưa, miễn là bên ngoài hòa hợp với nhau là được rồi.
Hạ Lan Tú Sắc nói: “Cảm ơn chị Thanh Ti, cảm ơn chị, sau này tôi sẽ cố gắng học tập theo chị, trở thành một diễn viên giỏi.
Yến Thanh Ti gật đầu: “Cô có thể nghĩ được như thế là chuyện rất tốt, nhưng...cô đừng học theo tôi vì tôi chẳng phải là một người diễn viên giỏi gì đâu.”
Cô không biết Hạ Lan Tú Sắc đang tính toán điều gì, nhưng nếu cô ta đã muốn lợi dụng cô để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người thì cô sẽ không để cô ta dễ dàng đạt được mục đích đó.
Sau khi Yến Thanh Ti đánh vột ván thái cực với Hạ Lan Tú Sắc xong, đạo diễn muốn tiếp tục quay phim nên cô trở về chỗ ngồi để nghỉ ngơi.
Sau khi ngồi xuống, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn về hướng Hạ Lan Tú Sắc đang đứng đó không xa, cô nở nụ cười với cô ta.
Vốn dĩ mặt Hạ Lan Tú Sắc không có chút biểu tình, nhưng lại mỉm cười đáp trả với cô rất nhanh, chỉ có điều nụ cười trên gương mặt cô ta có chơi cứng ngắc.
Yến Thang Ti quay đầu về, trực giác nói cho cô biết, điểm đáng nghi trên người Hạ Lan Tú Sắc rất nhiều.
Hạ Lan Tú Sắc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ta đang xem kịch bản, xem rất nghiêm túc, cô ta đang cố gắng quên đi chuyện ngày hôm qua, nhưng sự đau đớn trên người vẫn đang nhắc nhở cô ta rằng hôm qua đã một chuyện cực kỳ dơ bẩn.
Chiếc điện thoại mới mở chợt vang lên, cô ta cầm lên xem, vừa xem thì sắc mặt trở nên trắng bệch, trong tấm hình được gửi đến, cô ta nằm trên đất, cả người trần trụi và đầy dơ bẩn.