Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti vào trong, nhưng phát hiện trợ lý Tiểu Triệu với nét mặt thấp thỏm lo sợ, cả người phát run cũng đang ở trong phòng. Nhạc Thính Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn Yến Thanh Ti, u oán hỏi: “Khuya rồi sao cô ta còn ở đây?”
Yến Thanh Ti mỉm cười: “Em phải hỏi anh mới đúng, anh đến đây không hề nói với em mà lại đi báo trước với cô ấy, nếu không phải Tiểu Triệu nói với em, em cũng không biết anh sẽ đến đây đâu.”
Khuôn mặt Nhạc Thính Phong vô cùng kinh ngạc nói: “Nói với cô ta? Anh bị điên à, anh nói với cô ta làm gì? Anh lén lúc đến đây mà lại đi rêu rao cho mọi người đều biết hết sao, đầu óc anh rất bình thường nhé. Cho dù có nói đi nữa thì anh cũng chỉ nói với em thôi.”
Nhưng anh nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, sắc mặt trở lên lạnh lùng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Tiểu Triệu run rẩy đến mức dường như không thể đứng nói, cô mở miệng muốn giải thích nhưng lại sợ đến mức không thốt ra được lời nào.
Yến Thanh Ti hoàn toàn không kinh ngạc về câu trả lời của Yến Thanh Ti, bởi vì đó cũng là những gì lúc đầu cô nghĩ tới, cô nhìn về phía Tiểu Triệu: “Tiểu Triệu, cô còn gì để nói không? Tôi nghĩ chắc cô cũng có nghe nói qua về con người tôi, với những người phản bội tôi, tôi không bao giờ nương tay với họ, nếu cô đã dám lừa gạt tôi thì chắc cô cũng nên nghĩ tới, sau khi bị tôi phát hiện thì sẽ có hậu quả gì!”
Vốn dĩ Tiểu Triệu là một người không được to gan lắm, vì Yến Thanh Ti chẳng cần nói gì nhiều thì cô ta đã cảm thấy khiếp sợ, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, khóc nói: “Chị Thanh Ti, em xin lỗi, em xin lỗi, em...thật sự em không hề cố ý đâu...”
Yến Thanh Ti cười lạnh: “Cô nghĩ rằng một câu không cố ý của cô là có thể cho qua ư? Dù sao cô cũng là một người trưởng thành có kinh nghiệm làm việc, cô cảm thấy với việc này thì một câu xin lỗi của cô là xong sao?”
Hai mắt Nhạc Thính Phong trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu: “Tốt nhất cô nên thành thật kể hết mọi chuyện ra, nếu không đừng trách tôi ra tay với cả nhà của cô.”
Hiện tại anh đang rất bực bội, nếu không phải anh qua đây kịp lúc thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hèn gì vào chiều hôm nay anh lại đột nhiên muốn qua đây, vì anh muốn gặp Yến Thanh Ti, cực kỳ muốn. Vốn dĩ anh không không nghĩ tới sẽ đến đây, nhưng anh thật sự rất nhớ cô, nhịn không nổi nên đã lén lút chạy đến đây.
Tiểu Triệu vừa nghe liền thấy kinh hoảng, khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt: “Đừng mà, đừng mà, ông chủ, xin anh đừng ra tay với cả nhà tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết, tôi sẽ nói hết tất cả.”
“Từ khi tôi bắt đầu làm trợ lý của chị Thanh Ti, chị Thanh Ti đối xử rất tốt với tôi, không hề bắt bẻ tôi như những minh tinh khác, tôi rất cảm kích chuyện chị Thanh Ti đã cho tôi công việc này, nhưng...nhưng em trai tôi đang cần tiền lấy vợ, phía nhà gái nói không có nhà sẽ không chị gả, ba mẹ tôi đếu gấp đến ngã bệnh, nên họ tìm đến tôi, tôi cũng chẳng có cách nào.”
“Hôm trước....hôm trước đột nhiên có một người gọi đến cho tôi nói là, chỉ cần tôi giúp họ một chuyện họ sẽ đưa cho tôi 1 triệu, vốn dĩ tôi không tin nhưng họ lại gửi trước 200 nghìn vào tài khoản của tôi, thật sự....thật sự tôi đang cần tiền gấp nên đã đồng ý, người đó chỉ nói với tôi....chỉ cần....lừa chị xuống bãi gửi xe, còn lại....không cần tôi làm nữa, do nhất thời không nghĩ ra được cách nào nên chỉ đành mượn tên ông chủ làm cái cớ...”
“Tôi....chỉ nói dối thôi, tôi thật sự không có ý hại ai hết”
Tiểu Triệu nói xong quỳ rạp trên đất khóc nức nở, thật ra cô ta cảm thấy mình không hề sai, cô ta chỉ nói dối một câu với Yến Thanh Ti mà thôi.