Khát vọng lớn nhất trong lòng Quý Miên Miên chính là cho Mộ Dung Miên được một gia đình hoàn chỉnh.
Những gì anh ấy mất đi, cô sẽ cố gắng bù đặp lại tất cả, sẽ không để cho anh có bất cứ sự nuối tiếc nào.
……
Chớp mắt đã tới ngày kết hôn của Lí Nam Kha, tuy hai người già đều không muốn cho cô đi, nhưng dù sao cũng là bạn bè thân, nên Quý Miên Miên không đi không được.
Mộ Dung Miên lo lắng nếu hôm đó mới đi thì thời gian sẽ quá gấp gáp, ảnh hưởng đến sức khỏe của Quý Miên Miên.
Thế là hai người xuất phát trước một ngày và Lí Nam Kha sắp xếp cho họ ở trong nhà họ Lý.
Tuy hai người đều muốn ở trong ngôi nhà ở Lạc Thành, nhưng dù sao cũng đã lâu không về nên cần phải dọn dẹp mới có thể ở được. Thế là họ quyết định ở khách sạn, thế nhưng Lí Nam Kha sống chết không cho, bắt hai người họ vại đến nhà họ Lý ở.
Lý do là, Quý Miên Miên đã lặn lội đến từ một thành phố sát bên chạy đến tham gia hôn lễ của cô, nên cô phải chăm sóc lại thật chu đáo.
Hơn nữa, bạn bè của Lí Nam Kha rất ít, nên trước khi xuất giá cố muốn tìm một người bạn để tâm sự, nói ra những điều buồn bực ở trong lòng mấy ngày nay.
Hiếm khi Lí Nam Kha chẳng cần phải đến trực ban khua ở bệnh viện thế là cô lôi Quý Miên Miên nằm trên giường cùng tâm sự.
Cô nói: “ Trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, tuy tôi rất chờ đợi buổi hôn lễ này nhưng vừa nghĩ đến việc ngày phải sắp phải kết hôn, tôi vẫn cảm thấy lo lắng không yên.”
Quý Miên Miên hỏi cô: “Bởi vì Hạ Lan Tú Sắc?”
Lí Nam Kha gật đầu nói: “Đúng vậy, không hẵn vì cô ta mà còn là vì bản thân tôi cảm thất rất hồi hộp, tuy tôi đã 30 tuổi, nhưng dù sao đây cũng là lần kết hôn đầu tiên trong đời tôi.”
Cô thở dài, nói tiếp: “Trước đây mẹ tôi đã từng nói, kết hôn với Hạ Lan Phương Niên thì về sau có thể gặp phải khá nhiều chuyện phiền phức, thật ra điều tôi sợ không phải là những chuyện phiền phức đó, lúc tôi và anh ấy chưa kết hôn cũng đã gặp nhiều chuyện rồi, cái tôi sợ là, lỡ sau khi kết hôn, tình cảm của chúng tôi không được tốt đẹp lắm thì phải làm sao đây? Cô cũng biết chúng tôi không giống như cô và Mộ Dung Miên, cũng không giống Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, tôi lo lắng, nếu như... nếu như cuộc sống sau khi kết hôn của anh ấy lại không được như ý thì phải làm sao?
Có lẽ đây là con đường tâm lý mà các cô gái sắp kết hôn phải đi qua.
Kết hôn là chuyện lớn cả đời, lỡ như về sau không được hạnh phúc thì phải làm sao đây?
Tuy cô rất yêu Hạ Lan Phương Niên, nhưng.....không ai biết được tình yêu này có thể giữ được cả đời hay không?
Quý Miên Miên nắm chặt tay Lí Nam Kha và nói: “Cô không cần căng thẳng, không sao đâu, tình yêu của mọi người không giống nhau, nếu đều giống nhau hết thì nó chẳng phải là tình yêu nữa, giữa hai người sẽ có cách ở bên nhau của mình, cô không cần phải so sánh với ai. Tôi cảm thấy Hạ Lan Phương Niên là một người rất tốt, thời buổi này còn được mấy người đàn ông có nhân phẩm tốt đâu. Ban đầu cô đã cố chấp theo đuổi anh ta đến như thế thì cô phải tin tưởng anh ấy chứ, đúng không? Cô cũng phải tin vào ánh mắt của mình nữa chứ!”
“Còn về phía Hạ Lan Tú Sắc, chỉ cần ta đừng đến quấy rồi thì hôn lễ này chắc chắn sẽ cử hành rất thuận lợi. Hơn nữa cô cũng đã nói Hạ Lan Phương Niên bây giờ đã rất ghét cô ta, nên cô không cần lo lắng việc anh ta sẽ đứng về phía Hạ Lan Tú Sắc. Nếu như ả ta thật sự làm ra chuyện gì, thì cô sẽ thấy sợ cô ta sao? Cô đừng quên dù sao mình cũng là thiên kim của nhà thị trưởng, nếu theo cách nói của chị Thanh Ti thì cô ỷ thế hiếp người thì đã sao? Cô xem ả ta còn có thể làm được trò trống gì!”
Lí Nam Kha không nhịn được lời nói đùa của Quý Miên Miên, cô cười: “Nếu Hạ Lan Tú Sắc không đến quấy rối thì....đó mới là chuyện lạ ngàn năm có một.”