"Cô đợi mà xem đi, không chừng ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ tiếp tục tiến hành buổi hôn lễ này, chỉ cần tôi không chết, thì cô ta đừng hòng hóa hoại hôn lễ của tôi. Cô nói đúng lắm, ngày mai bà đây sẽ chời trò ỷ thế hiếp người!”
Lí Nam Kha không hề tin Hạ Lan Tú Sắc sẽ chịu từ bỏ ý đọnh, từ khi biết được chuyện cô và Hạ Lan Phương Niên sắp kết hôn, thì cô ta chỉ gọi đến một cuộc điện thoại, sau đó thì không hề có thêm tin tức gì. Yến Thanh Ti nói tính cách cô ta tự nhiên thay đổi, thì lúc đầu cô cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng những ngày gần đây Hạ Lan Tú Sắc lại chẳng có một chút động tĩnh gì, không gọi điện thoại tới, không gây chuyện, càng không giở trò tính toán cô. Điều này khiến Lí Nam Kha rất kinh ngạc, đồng thời cũng dấy len nỗi lo trong lòng cô.
Một con chó vỗ dĩ sủa không ngừng nghỉ, đột nhiên lại trở nên yên lặng. Tuy cô ta vẫn còn sống, hơn nữa sống rất khỏe mạnh, nhưng kỳ lạ là không hề có một chút động tĩnh nào, điều này không phải là chuyện tốt, ngược lại còn khiến người ta càng thêm lo lắng.
Lí Nam Kha cảm thấy Yến Thanh Ti nói rất đúng, Hạ Lan Tú Sắc bây giờ còn khó hiểu hơn cô ta ngày trước, cũng càng nguy hiểm hơn rất nhiều.
Ngày mai là ngày diễn ra hôn lễ, ai biết được cô ta sẽ giở trò gì, xem ra Hạ Lan Tú Sắc nhất định sẽ ra tay vào ngày mai.
Nhưng Lí Nam Kha lại hoàn toàn không nắm được hành động của Hạ Lan Tú Sắc, nên cô chỉ có thể cầu thượng đế, xin người ngày mai hãy chiếu cố đến hôn lễ của con
Quý Miên Miên nghiêm túc nói với cô: “Tôi tin cô nhất định sẽ hạnh phúc, hôn lễ cũng sẽ diễn ra hết sức thuận lợi.”
Cùng Quý Miên Miên nói chuyện một lúc, tâm trạng căng thẳng lo lắng của Lí Nam Kha đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Miên Miên, cảm ơn cô.”
Lí Nam Kha vốn dĩ muốn ngủ chung với Quý Miên Miên, nhưng ai kêu người ta có chồng rồi làm gì, thế là cố chỉ đành về phòng mình mà ngủ thôi.
Sau khi về phòng, lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được, cô nhìn thấy tin nhắn của Hạ Lan Phương Niên gửi qua, cô mỉm cười, nằm trên giường trò chuyện với anh.
Nói chuyện thêm hai tiếng đồng hồ, đến khi cô ngủ thì thời gian đã quá nữa đêm.
Ngày thứ 2, vừa mới sáng sớm Lí Nam Kha đã bị lôi dậy, tối qua do ngủ quá khuya nên sáng nay khuôn mặt trở lên sưng húp, buồn ngủ đến mức ngáp lên ngáp xuống.
Quá trình diễn ra hôn lễ cô cùng dài dòng, chỉ việt trang điểm làm tóc không thôi đã tốn mất 2 tiếng đồng hồ.
Lí Nam Kha đồi đợi đến mức sắp ngủ quên, trong lòng than khổ không ngớt, kết hôn là một chuyện khiến người ta tiêu hao quá nhiều thể lực mà!
Cuối cùng cũng đã trang điểm xong, chú rể sẽ đến đón dâu, rể phụ là những luật sư trong sở luật sư của Hạ Lan Niên Phương, ai nấy cũng đều trẻ tuổi đẹp trai, đứng với nhau chẳng khác nào một nhóm nhạc nổi tiếng.
Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đến thẳng khách sạn tổ chức hôn lễ, Mộ Dung Miên cẩn thận bảo vệ Quý Miên Miên đi theo đoàn xe rước dâu.
Quý Miên Miên đã kết hôn lại còn đang mang thai nên không thể trở thành phụ dâu được.
Đợi khi đến khách sạn tổ chức hôn lễ, cuối cũng Quý Mien Miên cũng gặp được Yến Thanh Ti
Quý Miên Miên mắt sáng rỡ, thiếu chút nữa là nhào qua đó, nhưng cũng may có Mộ Dung Miên đứng sau giữ lại: “Chị Thanh Ti, chị đã đến rồi ư....tối hôm qua em đã muốn đến tìm chị rồi, đúng rồi Hạnh Nhân đâu? Nó không qua đây với chị sao?”
Yến Thanh Tu không trả mời mà quan sát Quý Miên Miên trước, sau đó véo má cô và cười nói: “Béo lên rồi.”
Quý Miên Miên sờ khuôn mặt béo lên không ít của mình và nói: “Ở nhà, ba mẹ đều xem em như heo mà nuôi, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, chị xem eo của em đã to hơn rất nhiều rồi.”
Yến Thanh Ti vừa nhìn, quả nhiên là có to hơn trước một chút.