Còn chưa tới tối hôm sau, chị Mạch đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm trong lòng, Yến Thanh Ti muốn làm gì, chị có thể không biết được sao, nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng được ra một trận máu tanh rồi.
Chị Mạch cẩn thận dặn dò Lãnh Nhiên: "Tiểu Lãnh, ngày mai chị giao Thanh Ti cho em, em chăm sóc tốt cho nó, đem nó về an toàn cho chị nhé."
Lãnh Nhiên không hiểu sao chị Mạch lại trở nên căng thẳng như vậy, cậu gật đầu: "Được, chị Mạch, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị Thanh Ti."
"Nhất định phải đem nó bình an trở về."
Chị Mạch nhấn hai chữ "bình an" này nặng vô cùng.
Lãnh Nhiên hơi sửng sốt, cậu gật đầu: "Ừm, em nhất định sẽ bảo vệ chị Thanh Ti thật tốt."
.........
8 giờ tối hôm sau, Lãnh Nhiên lái xe tới đón Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti thấy xe của cậu, thầm nghĩ trong lòng: Thằng nhóc này lắm tiền thật!
Thường ngày cô cũng không để tâm tới Lãnh Nhiên lắm, nhưng giờ cẩn thận nghĩ lại, đứa nhóc này tuy hay ngượng ngùng nhưng nói năng hay làm gì cũng rất khiêm tốn, lễ độ, nhìn thôi cũng biết là một đứa trẻ rất có gia giáo, gia cảnh chắc cũng không tồi.
Yến Thanh Ti không có thiệp mời tới tiệc rượu nhà họ Lạc, vốn cô định sẽ trà trộn vào, nhưng giờ có Lãnh Nhiên, cô có thể quanh minh chính đại mà vào rồi.
Đứa trẻ này, giúp cô thật đúng lúc.
Lãnh Nhiên vừa thấy Yến Thanh Ti đã đỏ mặt: "Chị Thanh Ti, chị đẹp thật đấy!"
Yến Thanh Ti mặc một bộ lễ phục ôm ngực màu đen, váy xẻ tà lên tận đùi, lúc bước đi, đôi chân ngọc ẩn hiện dưới lớp váy đen, đẹp như có thể phát sáng.
Yến Thanh Ti vuốt tóc: "Vì chị em từ trước tới giờ đều đẹp vậy đấy."
Lãnh Nhiên cười ngây ngốc, cậu vội mở cửa xe cho cô.
Trên đường, Yến Thanh Ti bắt chuyện với Lãnh Nhiên: "Điều kiện nhà em tốt như vậy, sao lại chọn làm diễn viên?"
Lãnh Nhiên nghiêm túc nói: "Em thích đóng phim, nhưng người nhà em lại phản đối, sau khi tốt nghiệp đại học, ba em nói với em là nếu em làm diễn viên thì trong nhà sẽ không có ai giúp đỡ em hết, và cũng đừng mơ tới việc cậy vào thế lực của gia đình để làm bất cứ việc gì, em còn trẻ, lại lông bông, em giận dỗi ba, nói với ông ấy dù cho không dựa vào ông ấy, em cũng có thể tự mình chống chọi được."
Yến Thanh Ti nghe Lãnh Nhiên kể về chuyện của cậu, cô thật sự rất ngưỡng mộ Lãnh Nhiên, tuy bị cha mẹ phản đối, nhưng cũng xuất phát từ sự quan tâm tới cậu, những đứa trẻ từ nhỏ đã sống trong một gia đình hòa thuận, hạnh phúc thường không thể hiểu được sự vất vả, gian khổ trên thế gian này.
"Em sẽ thành công thôi."
"Cảm ơn chị đã động viên em, em sẽ cố gắng."
..........
Tới khách sạn, Lãnh Nhiên thân thiết mở cửa xe cho Yến Thanh Ti, cậu rất ga lăng dìu cô xuống.
Cô ôm lấy cánh tay Lãnh Nhiên, nói: "Tiểu Lãnh, lát nữa bất kết có xảy ra chuyện gì em cũng đừng quan tâm, cũng không được hỏi nghe chưa."
Lãnh Nhiên không hiểu: "Chị......."
Cậu nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng thắt lại.
Vào hội trường, vừa nhìn đã thấy một đám người ăn mặc lộng lẫy đang ăn uống linh đình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xa hoa phù phiếm vô cùng.
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn mọi người, xác định được mục tiêu, cô nhếch khóe miệng, cười quyến rũ.
"Em tìm chỗ nào đấy nghỉ đi, đợi tiệc rượu kết thúc, mình cùng về."
Lãnh Nhiên: "Chị, chị......."
Cậu chưa nói hết Yến Thanh Ti đã buông cánh tay cậu ra, uyển chuyển đi về phía xa.
Lãnh Nhiên nhìn bóng lưng cô, cảm thấy cô như đang xông vào chiến trường, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Lạc Cẩm Xuyên đang hỏi han tổng giám đốc của hai công ty khác, chợt nghe thấy một âm thanh mềm mại xinh đẹp vang lên bên tai: "Anh rể.........."
Một tiếng "anh rể" gọi tới động lòng người, phía sau còn ngân dài ra, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy tim gan khuấy động cả lên,
Tay cầm ly sâm panh của Lạc Cẩm Xuyên run lên, giọng nói này quả thật đúng là bùa chú của anh ta.