"Đây là hôn lễ của tôi, tôi không muố vì cô mà lành ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng tôi.”
Anh ấy nói không hề nể mặt, cho dù đang đứng trước rất nhiền người, anh cũng không hề cho Hạ Lan Phương Niên một chút mặt mũi nào.”
Đôi mắt Hạ Lan Tú Sắc trở nên đỏ dần, cô ta cố gắng duy trì nụ cười trên gương mặng, nhưng nụ cười đó vô cùng xấu xí.
Với vành mắt đỏ ửng, cô ta nói: “Được...được, em biết rồi....em biết rồi....”
Cô lại cầm một ly rượu lên: “Hạ Lan Phương Niên, ly rượu này xem như là ly rượu cắt đứt 12 năm tình cảm anh em của chúng ta, anh có dám uống không?"
Ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Hạ Lan Phương Niên, trong giấy phút đó, trong ánh mắt cô ta lại xuất hiện sự tùy hứng như trước kia.
Hạ Lan Tú Sắc không bản thân mình hy vọng hay không hy vọng Hạ Lan Phương Niên uống ly rượu này.
Nếu anh ta uống, sẽ khiến cho cô ta hoàn toàn chết tâm với anh.
Nếu không uống, thì điều đó chứng minh rằng trong tim anh ấy vẫn còn người em gái như cô, chứng minh rằng anh ấy vẫn có luyến tiếc cô?
Nhưng kết quả lại dập tắt sạch sẽ tia hi vọng cuối cùng trong lòng cô, ngay sau khi cô nói xong, Hạ Lan Phương Niên dường như chẳng hề do dự mấy mà nhận lấy ly rượu đồng thời uống cạn.
Hạ Lan Phương Niên lạnh lùng nói: “Hy vọng cô nói được làm được.”
Hạ Lan Tú Sắc cắn chặt môi, cố gắng kiềm lại giọng nước mắt sắp rơi: “Được, được thôi, em đảm bảo mọi thứ sẽ theo như ý muốn của anh, sẽ cho anh thấy chúng ta cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ này!”
Nói xong, cô ném món quà trong tay mình xuống đất rồi xoay người rời đi.
Cô ta đến nhanh, ra đi cũng nhanh, dường như ngoài việc làm mọi người không vui đôi chút ra thì chẳng hề có thêm hành động nào khác.
Nhưng đối với những người hiểu rõ Hạ Lan Tú Sắc, họ cảm thấy không hề nhẹ nhõm mà ngược lại càng thấy khẩn trương hơn, nếu ả phụ nữ này thật sự bỏ qua dễ dàng thì đó không phải là tác phong của cô ta.
Hạ Lan Phương Niên cũng cảm thấy chuyện này kết thúc quá thuận lợi, anh nắm chặt tay của Lí Nam Kha, nhỏ giọng an ủi cô: “Đừng giận, sau này anh sẽ bảo vệ em, không để cho em chịu bất kỳ sự ủy khuất nào.”
Trong lòng Lí Nam Kha chợt cảm thấy ấp áp, vốn dĩ cô nghĩ chỉ cần Hạ Lan Tú Sắc vừa mới xuất hiện, cô và ả ta sẽ nhào vào cấu xé nhau.
Nhưng từ đầu tới cuối Hạ Lan Tú Sắc không hề cho cô cơ hội mở miệng, anh ấy vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô.
Nhạc Thính Phong cười nói: “Ngày vui thì đừng nói những chuyện này nữa, tiếp tục đi kính rượu nào, hôm nay cậu là chú rể, không thể nào bỏ qua cho cậu được đâu nhé, nào...cạn ly!”
Một mặt anh muốn hòa hoãn lại bầu không khí, một mặt muốn chuốc say Hạ Lan Phương Niên.
Tuy rằng cậu ta đã kết hôn với Lí Nam Kha, nhưng năm đó ai kêu cậu ta đã từng thích Thanh Ti cơ chứ.
Lời nói đùa của Nhạc Thính Phong khiến cho bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn không ít.
Hạ Lan Niên Phương càng không muốn buổi lễ bị phá hỏng, thế là vội vàng tiếp lời của Nhạc Thính Phong. Màn kính rượu sau đó xem như diễn ra thuận lợi, nhưng Lí Nam Kha ở bên cạnh ngăn cản không dám để cho Hạ Lan Phương Niên uống quá nhiều. Nhưng đến cuối cùng, mặt Hạ Lan Phương Niên vẫn đỏ bừng như lửa, đi đứng thì lắc lư lảo đảo.
Lí Nam Kha đỡ anh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy, không sao chứ?”
Hạ Lan Phương Niên lắc đầu: “Không sao, không sao, có thể....anh uống hơi nhiều, anh đi....vệ sinh một lát, anh sẽ trở lại ngay thôi”
Lí Nam Kha vội vàng kêu một bồi bàn nam đi theo Hạ Lan Phương Niên.
Sau khi anh rời đi, Lí Nam Kha nhỏ giọng nói: “Tim tôi cứ đập nhanh nãy giờ.”
Yến Thanh Ti nói: “Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.