Sau khi đã loại trừ hết những phòng không thể giấu người, phòng còn lại có thể mở cửa để kiểm tra.
Khi đến tầng 17, tim Lí Nam Kha đập nhanh liên hồi, cô sợ thật sự có chuyện xảy ra.
Chắc chắn Hạ Lan Tú Sắc đã đem Hạ Lan Phương Niên đi, nếu như nửa đường không có người giúp đỡ, thì anh ấy cũng khó có thể chạy đi. Bây giờ Lí Nam Kha khẳng định, hai ly rượu lúc nãy đã bị cô ta bỏ thuốc vào.
Cửa từng phòng lần lượt được mở ra, mỗi một cánh cửa được mở ra, trái tim Lí Nam Kha càng rung lên mãnh liệt, lòng bàn tay sau lưng đã đổ đầy mồ hôi, nhìn giống như mới được vớt từ dưới nước lên.
Chỉ còn lại một phòng khả nghi chưa được kiểm tra, trong những căn phòng khác không hề có bóng dáng của Hạ Lan Phương Niên.
Vậy thì anh ấy rất có khả năng ở trong căn phòng cuối cùng này.
Trước cửa phòng, Lí Nam Kha nắm chặt tay của Quý Miên Miên.
Giám đốc nói: “Còn lại một phòng cuối cùng, vẫn còn....muốn xem chứ?”
Lí Nam Kha nhìn Yến Thanh Ti, cô cắn răng nói: “Mở đi...”
Giám đốc đã cắm chìa khóa vào, tách một tiếng, cửa phòng đã mở, xoay nắm đấm cửa đẩy vào.
Vừa mởi đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông từ bên trong truyền ra. Những người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, sao có thể không nghe ra đó là những âm thanh gì, chắc chắn là đang làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì.
Giám đốc: “Chuyện này...”
không ngờ Hạ Lan Phương Niên lại là một kẻ khốn nạn như thế, dám làm ra loại chuyện anh em loạn luân nhục nhã như thế này! Chị Nam Kha, chị đừng đau lòng vì loại đàn ông như thế, biết sớm cũng là chuyện tốt, còn tốt hơn sau này mới phát hiện ra. Loại đàn ông khốn nạn như vậy chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
Không ai nói gì, chỉ có cô em họ ở kế bên dường như đang bất bình thay cô, nếu như cô ta có thể giấu đi sự hả hê trong mắt đi thì người khác còn có thể tin vào những lời cô ta nói.
“Đúng vậy, Nam Kha à, con đừng đau lòng, nhanh chóng nói chuyện này cho ba mẹ con biết, để họ đòi lại sự công bằng cho con, không phải cô má nói con nhưng con còn quá trẻ, còn hắn ta vừa nhìn là biết không phải hạng tốt lành gì, nếu lúc đầu còn đồng ý người mà cô giới thiêu, thì đã chẳng xảy ra việc như hôm nay.”
Lí Nam Kha tức đến ngực thở phập phồng, mặt mày trắng bệch: “Không dám làm phiền cô quan tâm, nếu người đó tốt như thế thì cô cứ giữ lại cho em họ đi.”
“Hey, con xem bây giờ con đã thành thế nào rồi, vậy mà còn....”
Yến Thanh Ti ngắt lời bà ta: “Còn chưa vào sao có thể khẳng định người bên trong là Hạ Lan Phương Niên? Mọi người đừng gấp, dù sao mọi người cũng đã ở đây rồi, nếu như Hạ Lan Phương Niên làm ra chuyện có lỗi với Nam Kha thì chũng ta có thể đánh đôi cẩu nam nữ kia một trận, xem như báo thù cho Nam Kha, mọi người thấy thế nào?
“Chuyện này không hay lắm đâu, chúng ta đều là người có chút mặt mũi, không thể kêu chúng tôi...”
Cô của Lý Nam còn chưa nói xong đã bị ngắt lời: “Được, vào thôi! Tôi phải xem thử người bên trong là ai!”
Nói xong, Lí Nam Kha vốn dĩ không đợi ai đã dẫn đầu bước vào bên trong.
Yến Thanh Ti nói đúng, càng vào lúc này cô càng phải kiên cường hơn. Hạ Lan Phương Niên là người đàn ông cô lựa chọn, nếu ngay cả cô cũng nghi ngờ anh thì còn ai sẽ tin tưởng anh nữa?
Cũng tức là, cho dù người bên trong đúng là Hạ Lan Phương Niên, thì là do anh ấy bị hại, anh ấy không hề có lỗi trong chuyện này.
Vài giây sau, trong phòng vọng ra một tiếng kêu thảm thiết, khiến những người ngoài cửa chấn kinh.