Tất cả mọi người đều đang đoán người trong phòng chắc chắn là Hạ Lan Phương Niên.
Nhất thời, có người đồng tình, có người, không quan tâm, có người hả hê, có người chỉ muốn xem trò vui.
Tất cả đều muốn vào xem, nhưng lại bị Yến Thanh Ti ngăn cản lại.
Chẳng bao lâu sau Lí Nam Kha bước ra, từ khi bước vào tới khi bước ra chưa tới 10 giây đồng hồ.
Khi bước vào gương mặt cô rất căng thẳng, nhưng khi bước ra, nét mặt chỉ có sự khinh thường.
Cô nhìn lướt qua bà cô và em họ của mình, nói: “Tôi cảm thấy, mọi người nhất định phải vào xem cảnh tượng hấp dẫn lúc này.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng loạt tiến vào trong phòng.
Quý Miên Miên cũng muốn vào nhưng lại bị Mộ Dung Miên giữ lại: “Em đừng đi hóng chuyện nữa”
Trên căn giường lớn trong phòng có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, người nữ đang trong cơn ý loạn tình mê chính là Hạ Lan Tú Sắc, dù lớp hóa trang trên mặt đã bị trôi đi nhưng vẫn có thể nhận ra là cô ta.
Nhưng còn người đang ông kia không phải là Hạ Lan Tú Sắc, mà là một người đàn ông xa lạ.
Bộ dạng của người đàn ông đó rất xấu xí, đầu tóc bẩn thỉu, dính bệch lại với nhau, trên người cũng dơ bẩn, còn hai tay hắn đang dùng sắc bóp nắn cặp ngực của Hạ Lan Tú Sắc.
Hắn ta nghe thấy có tiếng người bước vào, quay đầu lại nhìn, nhất thời bị dọa đến mức ngã từ trên giường xuống.
Hắn gào lên: “Các người là ai! Ra ngoài! Mau cút ra ngoài!”
Trên giường, thần trí Hạ Lan Tú Sắc đã trở nên mơ hồ, cả người lắc lư, dường như đang rất khó chịu.
Quần chúng còn có thể nói gì được nữa, người trên giường vốn không phải là Hạ Lan Phương Niên.
Chỉ có điều khẩu vị của Hạ Lan Tu Sắc thật nặng, chạy đến đây chỉ để lăn lộn với tên đàn ông bẩn thỉu kia.
Cả nhóm người đồng loạt tỏ ra khinh bỉ rồi xoay người rời đi.
Mọi người nói: “Đã nói con người luật sư Hạ Lan tốt như thế, sao có thể làm ra loại chuyện này được, hèn gì anh ta lạ ghét em gái mình đến thế, giữ loại phụ nữ không biết đứng đắn này trong nhà chẳng khác nào mối tai họa tiềm ẩn.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý, còn em họ Lí Nam Kha cũng cười nói: “Nhìn đi, đã nói anh rể không phải là loại người này rồi, chị Nam Kha, chị có thể yên tâm rồi, nhưng...anh rể đâu rồi? Nãy giờ vẫn chưa thấy anh rể xuất hiện, chẳng lẽ...”
Cô ta chưa nói xong đã nghe thấy giọng Hạ Lan Tú Sắc truyền từ sau lưng tới.
“Tôi cứ thắc mắc mọi người đâu hết rồi, hóa ra là chạy đến đây.”
Hạ Lan Phương Niên vẫn mặc bộ đồ vest lúc trước, anh bước nhanh tới, tuy gương mặt vẫn đỏ bừng nhưng tinh thần đã tỉnh táo hơn khá nhiều.
Bà cô của Lí Nam Kha nhanh miệng nói: “Ây da, Phương Niên à, con chạy đi đâu thế, làm mọi người đều nghĩ rằng con xảy ra chuyện gì, ai cũng lo lắng nên mới chạy lên tìm con, không ngờ...không những không tìm được con mà lại tìm được em gái con, con không biết đâu, em con đang ở trong đó....với người khác cơ.”
Bà ta vừa mở miệng là cứ như bắn súng liên thanh, đùng đùng đùng kể xong đầu đuôi câu chuyện liên quan đến Hạ Lan Tú Sắc. Nét mặt như thế muốn nói cho tất cả mọi người trên thế giới nghe chuyện này.
Bà ta mang nét mặt hả hê nhìn Hạ Lan Phương Niên, dường như đang muốn nói, tuy rằng người trong đó không phải là cậu, nhưng đó là em gái cậu, em gái cậu làm ra loại chuyện này thì cậu cũng chẳng được vẻ vang gì cho cam đâu.
Sau khi Hạ Lan Phương Niên nghe xong, mặt anh không có biểu tình gì, vô cùng lạnh lùng, không kinh ngạc cũng chẳng xấu hổ, dường như đang nghe một chuyện không hề liên quan đến mình.
Anh chẳng ngăn cản, rất bình tĩnh mà nghe bà ta nói hết.