Mộ Dung Miên canh giữ ở bên Quý Miên, lúc nãy anh mới nhớ tới hai cô con gái nhà mình, bè vội vàng đi xem.
Hai cô gái nỏ lúc này đã ngủ mất rồi, cả người đỏ ứng, có hơi nhăn nhúng, nhìn không giống hai người họ chút nào, trong lòng Mộ Dung Miên thấy hơi nghi nhoặc, đây thật sự là con ruột của họ sao?
Đến tận bây giờ, khi nhìn thấy con, Mộ Dung Miên chẳng thấy vui vẻ hơn là bao, trong lòng anh vẫn còn nhớ đến hình ảnh Quý Miên Miên trong thời gian mang thai, phù thũng chuột rút, hành động bất tiện.
Trong lòng Mộ Dung Miên thật ra cũng có chút trách khứ hai đứa nhóc kia, đối với anh, con dù quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng vợ được.
Anh ấy không nhịn được mà nói ra nghi vấn trong lòng, mẹ nhìn ghét bỏ đáp: “Tụi nó giống y như lúc Miên Miên mới vừa sinh ra, đỏ đỏ nhăn nhăn như khỉ, con đã làm cha rồi, những lời thế này không được nói lung tung, biết chưa?
Đang nói thì một trong hai cô nhóc mở mắt ra, đôi mắt đen lay láy, trong suốt cứ như dòng suối sạch sẽ nhất giữa núi rừng, nhìn lên Mộ Dung Miên, vào giây phút đó, anh chỉ cảm thấy con tim run lên, như bị cái gì đó bắn trúng.
Đó là một cảm giác kỳ là, không nói nên lời, làm cho vành mắt Mộ Dung Miên chua sót, như đang muốn rơi nước mắt.
Bây giờ khi đối mặt với đối mắt của cô con gái nhỏ, Mộ Dung Miên mới thật sự có cảm giác làm cha người ta, vui vẻ, trách nhiệm, anh mới ý thức được rằng, mình đã là....làm cha rồi?
Bà Quý vui vẻ nói: “Ây da, chị gái của chúng ta tỉnh rồi này, mắt cũng đã mở ra rồi, nào nào, cho ba con bế con nào.
Bà bồng đứa bé đang được bọc kín, cẩn thận đưa qua cho Mộ Dung Miên: “Con bồng thế này, một tay giữa đầu của nó.”
Mộ Dung Miên vươn đôi tay có chút run rẩy, bồng lấy cô chị gái nhỏ.
Đứa bé quá nhỏ, Mộ Dung Miên không dám dùng sức, anh dùng một tay cũng đã có thể nâng đứa bé lên.
Đứa bé mềm mềm đang năm trên tay anh, Mộ Dung Miên cảm thấy rất chấn kinh. Anh cảm thấy một chút sơ suất, dù chỉ là một phần sức nhỏ cũng có thể làm bé con bị thương.
Mộ Dung Miên nhìn về phía em gái vẫn con ngủ say, trong tim anh dường như có thứ gì đó sắp tuôn trào ra ngoài. Đây là con gái của anh, đứa con nối tiếp sinh mệnh anh và Miên Miên
Trước đây Mộ Dung Miên không hiểu được tại sao mỗi lần Nhạc Thính Phong nhắc đến con trai mình, dù có hơi tỏ ra ghét bỏ nhưng lại hàm chứa sự cưng chiều, kiêu ngạo không che giấu được.
Bây giờ anh đã hiểu được lý do.
Anh đã từng hy vọng rất nhiều thứ nhưng lại xuýt mất đi, nhưng Quý Miên Miên đã đừng từng chút đến cho anh, cô cho anh một cuộc đời hoàn toàn mới, một cuộc đời khác hẵn với Diệp Thiều Quang.
Bồng lấy con gái mình, Mộ Dung Miên vừa nghĩ đến sau này sẽ có hai cô bé có đôi mắt to to giống Quý Miên Miên, khuôn mặt be bé, làn dan trắng nõn, miệng í ơi kêu cha, thì như có một niềm vui cực kỳ to lớn đang kích động lòng anh, trong đầu anh nghĩ tới sau này anh sẽ đem những thứ tốt nhất tặng hết cho con gái mình
Hai đứa là chị em sinh đôi nên cân nặng sẽ nhẹ hơn những đứa trẻ bình thường, nên bác sĩ phải cho hai đứa nằm trong giường giữ ấm quan sát một khoảng thời gian.
Nên Mộ Dung Miên chưa bồng được bao lâu, hai cô nhóc đã bị y ta bồng đi.
Mộ Dung Miên tiếp tục trực bên giường Quý Mien Miên, sau khi thuốc mê hết tác dụng, cô vừa mở mắt là nhìn thấy ngay khuôn mặt của Mộ Dung Miên.
Anh cuối đầu hôn lên khuôn mặt hơi trắng bệch của cô: “Miên Miên, em vất vả rồi, cảm ơn em đã đem đên cho gia đình chúng ta 2 thiên sứ nhỏ.”