Câu nói này của Yến Thanh Ti như thể dội một chậu nước lạnh lên đầu Yến Minh Châu, điều mà Yến Minh Châu mong muốn nhất chẳng qua chỉ là được gả cho Lạc Cẩm Xuyên. Nhưng Lạc Cẩm Xuyên đã sớm chán ngấy cô ta, cô ta dùng cách tự sát cộng thêm sự nỗ lực lấy lòng Lạc phu nhân mấy năm nay mới có thể miễn cưỡng duy trì mối quan hệ giữa cô ta và Lạc Cẩm Xuyên.
Nếu như giờ làm ầm lên ở đây, cô ta sao có thể lấy được Lạc Cẩm Xuyên nữa
Yến Minh Châu nhìn về phía Lạc Cẩm Xuyên, đôi mắt đỏ hồng nói: “Anh Cẩm Xuyên, chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm, Yến Thanh Ti là cái dạng người gì mà anh còn không biết sao? Ba năm trước cô ta bò lên giường của Nhạc Thính Phong, anh cũng không phải là không nhìn thấy, nó chính là một đứa đàn bà lẳng lơ chuyên giật chồng người khác, anh đừng để cô ta lợi dụng.
Yến Thanh Ti đột ngột đẩy Yến Minh Châu một cái thật mạnh, cô ta nhất thời sơ suất lui về phía sau hai bước, trọng tâm không vững, trượt chân ngã xuống sàn, cơn đau nhói lên truyền đến từ cổ chân phải.
Yến Thanh Ti cười tươi roi rói: “Chị thật là, sao lại không cẩn thận đến thể, ngã chắc đau lắm nhỉ, nào, để em đỡ chị dậy nhé!”
Yến Minh Châu gào lên: “Cút….”
Yến Thanh Ti giơ ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt, bé mồm thôi, mọi người đang nhìn kìa, mẹ chồng tương lại của chị cũng đến rồi đó!”
Yến Minh Châu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ thì thầm nhỏ giọng nói với nhau, đặc biệt là sắc mặt của cha Lạc Cẩm Xuyên cực kì khó coi.
Yến Minh Châu cắn răng, cô ta nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại!
Yến Minh Châu nghiến răng ken két, oán độc nói: “Yến Thanh Ti, mày đợi đấy cho tao, sớm muộn gì tao cũng khiến cho mày phải hối hận.”
Yến Thanh Ti cong môi: “Cứ việc! Nhưng mà trước lúc đó, tôi muốn cùng anh rể quý hoá của tôi nói chuyện tâm tình đã, tôi tin chắc… chị hào phóng như thế, sẽ không để ý đâu nhỉ.”
Yến Thanh Ti hiểu rất rõ, nhược điểm lớn nhất của Yến Minh Châu đó là Lạc Cẩm Xuyên, chỉ cần tóm được cái gã đó là cô có thể hành hạ Yến Minh Châu theo cách tàn nhẫn nhất, không phải hành hạ về thể xác, mà là sự hành hạ trên tinh thần, cô có thể ép Yến Minh Châu phát điên.
Lạc Cẩm Xuyên vẫn đứng một bên thờ ơ quan sát, sự ngu xuẩn của Yến Minh Châu khiến cô ta liên tục bị đánh bại, Yến Thanh Ti giảo hoạt âm tàn, cô ta càng đánh càng thắng.
Hai người phụ nữ này, nếu như hắn ta được chọn ngay từ đầu, anh ta nhất địn sẽ chọn Yến Thanh Ti, đáng tiếc người mà anh ta quen biết trước lại là Yến Minh Châu, vuột mất Yến Thanh Ti là sự đáng tiếc nhất của anh ta từ trước đến giờ.
Bọn họ gây gổ cũng không lớn lắm, Lạc Cẩm Xuyên không ngăn cản Yến Thanh Ti, anh ta muốn xem Yến Thanh Ti làm cho Yến Minh Châu phải chịu nhục nhã, dù sao anh ta cũng đã chán ngán Yến Minh Châu rồi.
Nhưng mọi người xung quanh đều nhìn hết về phía này, trên danh nghĩa Yến Minh Châu vẫn còn là bạn gái của anh ta, cô ta ngã mà hắn không đỡ rõ ràng là không được.
Lạc Cẩm Xuyên vươn tay thô lỗ kéo Yến Minh Châu dậy, anh ta gằn giọng quát mắng: “Đủ rồi đấy, chuyện của nhà họ Yến các người tôi không cần biết, nhưng tôi cảnh cáo hai người, đừng có gây chuyện ở bữa tiệc nhà tôi, nếu không, tôi sẽ không khách khí với các người đâu, Yến Minh Châu…đây là lần cuối cùng tôi cho cô cơ hội.”
Yến Minh Châu oan ức đôi mắt đỏ bừng lên, cô ta rất muốn xé nát Yến Thanh Ti ra nhưng cô ta lại chẳng thể làm gì cả.
“Yến Thanh Ti không phải mày muốn trả thù tao sao, có bản lĩnh thì hướng về phía tao ấy, mày chỉ biết đi dụ dỗ đàn ông, chỉ biết dùng cái loại chiêu trò đê tiện này thôi à?”
Yến Thanh Ti liếc mắt khinh bỉ: “Chiêu trò của tôi đê tiện hay không thì liên quan gì đến chị, chỉ cần nó có tác dụng với chị là được.”
Cô đưa tay khoác tay Lạc Cẩm Xuyên: “Mà cũng phải trách chị rất biết chọn đàn ông đấy chứ, anh rể tốt như thế này, tôi thấy cũng rất ngứa tay nha, chẳng qua chỉ muốn mượn dùng một tẹo thôi mà, sao chị lại ki bo thế? Tôi còn chưa ngủ với anh ta mà chị đã giận đến thế rồi, nhỡ đâu tôi lên giường với anh ta thật thì chị phát điên chắc.”
——