Một câu này khiến tất cả mọi người khiếp sợ, lập tức quay ra nhìn Nhạc Thính Phong.
Lẽ nào ông chủ của cô ta là......
Khi tất cả ý thức được Nhạc Thính Phong đúng là ông chủ của Yến Thanh Ti, ngay lập tức thấy ba chữ "dễ nói chuyện" mà Yến Thanh Ti vừa nói đúng là rất dọa người, đây chắc câu chuyện cười thiếu muối nhất ngày hôm nay.
Cánh tay Nhạc Thính Phong đặt ngang hông Yến Thanh Ti bỗng nhéo một phát, anh nói: "Yến Thanh Ti là nghệ sĩ dưới trướng của Nhạc thị, Lạc đổng muốn bồi thường hay xin lỗi cứ tìm tới tôi chứ đừng có gây khó dễ cho người của tôi, có yêu cầu gì thì cứ việc nói?"
Dù sao, anh cũng chẳng đáp ứng bất cứ thứ gì.
Ý của Nhạc Thính Phong có ai là không hiểu, người ta đang uy hiếp ông đó.
Ông Lạc bị Nhạc Thính Phong quét sạch mặt mũi, trong lòng tức đến hộc cả máu nhưng cũng hiểu hơn ai hết nếu giờ không nhẫn nhịn, Lạc gia nhất định sẽ bị Nhạc Thính Phong thu thập.
Giờ gió chiều nào phải theo chiều ấy, lập tức bày ra vẻ áy náy, buông mình khom lưng trước mặt Yến Thanh Ti: "Thật xin lỗi cô Yến, là tôi đã hiểu lầm cô, tôi xin thay mặt Lạc thị xin lỗi cô, hy vọng cô không cần phải so đo với lão già lẩm cẩm này."
Lời của ông ta mặc dù có chút cậy già lên mặt nhưng lời xin lỗi này nghe vô cùng thành thật, hơn nữa thái độ cũng rất khiêm tốn.
Yến Thanh Ti không ngờ ông ta lại có thể dễ dàng cúi mình xin lỗi cô như vậy, điều này cũng khiến cô phải thay đổi cách nhìn nhận về ông ta.
Nhìn từ ngoài vào, ông ta không thể chống đỡ được khí thế của Nhạc Thính Phong mà lựa chọn khuất phục cũng như làm mất mặt Lạc gia. Nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra ông ta không phải là hạng người dễ đối phó, trong một thời gian ngắn ngủi như thế có thể cân nhắc lợi hại mà tìm ra phương pháp bảo toàn hoàn hảo nhất, cho dù việc này sẽ khiến danh dự của nhà ông bị tổn hại nghiêm trọng nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như thế. Có thể làm được đến trình độ đó đúng là không hề đơn giản chút nào.
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng, trong lòng thì chửi thầm một câu, đúng là bỏ được. Hại anh không thể phát huy được uy lực của mình, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Ông Lạc đã hạ mình đến thế, nếu anh lại tiếp tục kiếm chuyện thì không khác gì đang ra vẻ Nhạc gia nhà họ đang ỷ thế hiếp người.
Nhưng anh cũng không phải là hạng giá áo túi cơm, hôm nay tạm buông tha mấy người, ngày mai ông sẽ cho việc làm ăn của Lạc thị mấy người tổn thất nặng nề.
Nhạc Thính Phong không cười nữa mà châm chọc nói: "Tiểu công tử của Lạc đổng mới có 5 tuổi thôi, bảo đao còn chưa cùn sao gọi là già được, nhắc tới thì cũng phải chúc mừng Lạc đổng, lại có thêm người kế thừa rồi."
Câu nói này nháy mắt đã khiến mẹ con Lạc Cẩm Xuyên biến sắc, xung quanh cũng vang lên tiếng cười nhạo.
Yến Thanh Ti liếc nhìn Lạc Cẩm Xuyên: "Cứ nghĩ Lạc gia chỉ có một người thừa kế hóa ra phía sau vẫn còn giấu thêm một người nữa. Già như vậy rồi mà vẫn còn đẻ được đúng là không dễ dàng gì, sao không mang ra giới thiệu cho mọi người cùng biết."
Kẻ xướng người họa làm cho ông Lạc đỏ mặt tía tai, xấu hổ cắn răng nói: "Nhạc tổng lại đùa rồi, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, hôm khác sẽ tới cửa xin lỗi."
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Tới cửa xin lỗi thì không cần đâu, chỉ hy vọng Lạc đổng nhớ kĩ cho, người của Nhạc Thính Phong tôi, ông còn chưa đủ tư cách đụng tới."