*Nguyệt hắc phong cao: ám chỉ thời gian thích hợp để làm chuyện xấu.
Tiểu Lãnh vẫn chứ chần chừ, len lén liếc Nhạc Thính Phong một cái, người này không có dễ chọc, chị Thanh Ti sẽ không bị bắt nạt chứ?
Nhạc Thính Phong thấy cậu ta vẫn chưa đi: "Cậu có ý kiến gì à?"
Âm thanh lạnh lẽo khiến cả người tiểu Lãnh cũng lạnh theo, lắc đầu quầy quậy: "Là......là chị Mạch muốn tôi đem....chị Thanh Ti bình an quay trở về."
Nhạc Thính Phong: "Chị ấy còn nói tôi đừng có khách khí, cứ mạnh tay thu thập nữa cơ."
Yến Thanh Ti nghe thế liền hiểu, Nhạc Thính Phong mò ra chỗ này, tám chín phần là chị Mạch lại bán đứng cô.
Mẹ nó, có cốt khí không vậy.
Cô khoát tay bảo Lãnh Nhiên đi về: "Cậu về trước đi, nói với chị ấy mai tôi sẽ tới quay như bình thường."
Tiểu Lãnh lúc này mới rời đi.
Nhạc Thính Phong mở cửa xe, nhét Yến Thanh Ti vào, động tác cực kì thô lỗ.
Anh ta lái xe rất nhanh, nhanh tới mức không nhìn rõ cảnh vật hai bên đường. Yến Thanh Ti cảm thấy hình như Nhạc Thính Phong có cái gì không đúng, chuyện của cô còn chưa có giải quyết xong đâu không thể để xảy ra tai nạn được.
"Này, anh lái chậm một chút có được không?"
Kết quả là, Nhạc Thính Phong đập vào mặt cô một câu: "Đừng có nói gì với tôi, nhìn cô là thấy phiền."
Yến Thanh Ti, mẹ....................nó!
Qua một hồi lâu, vẫn không ai lên tiếng, trong xe cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người, Yến Thanh Ti hạ cửa sổ xe xuống, từng cơn gió lạnh phả vào khiến đầu óc cô tỉnh táo trở lại.
Chuyện tối nay cứ lặp đi lặp lại trước mắt cô, một trận đánh xinh đẹp nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Diệp Linh Chi và Yến Tùng Nam cũng không phải là hạng ngu si gì, chuyện ngày hôm nay có thể thành công là do cô đã an bài thỏa đáng cộng thêm việc cô đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ trở tay không kịp mà mất đi lí trí.
Nhưng, đợi khi bọn họ tỉnh táo lại, không chừng sẽ đoán ra đây là bút tích của cô mà lên kế hoạch ăn miếng trả miếng, thế nên trước khi hai vợ chồng Yến Tùng Nam buông xuống mâu thuẫn mà liên kết lại đối phó cô, cô phải đánh cho họ không còn cơ hội lật ngược tình thế.
Đang mải mê suy nghĩ, chiếc xe bỗng phanh gấp, cả người Yến Thanh Ti lao về phía trước, may là có dây an toàn giữ cô lại.
"Tôi bảo em không nói, thì em không nói câu nào luôn sao?"
Âm thanh giống như chui qua từng kẽ răng của Nhạc Thính Phong, trong xe tối om, cả gương mặt anh ta chìm vào trogng bóng tối, ngoại trừ, đôi mắt, đôi mắt sáng ngời như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Yến Thanh Ti vuốt vuốt lại đầu tóc, liếc mắt xem thường: "Không phải anh nói trông thấy tôi liền phiền sao?"
Câu nói này đã chặn họng Nhạc Thính Phong, cơn tức trong lòng anh ta lại càng mãnh liệt nhưng nhìn thấy gương mặt của Yến Thanh Ti, anh không biết mình nên phát tiết kiểu gì.
"Em dám giấu tôi kề vai sát cánh với một tên tiểu bạch kiểm* chạy tới tham gia cái loại tiệc tùng ba xu thế này, em không biết ai mới là ông chủ của em sao."
*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo, xinh trai.
Yến Thanh Ti nâng cằm: "Nói tới thì, anh còn trắng hơn cả tiển Lãnh."
Nhạc Thính Phong nghe xong rất muốn giơ chân đá Yến Thanh Ti lăn khỏi xe: "Còn gọi tiểu Lãnh, thân thiết phết nhỉ? Tôi đã là ông chủ của em, sao em không đối xử thân thiết với tôi nhỉ?"
Yến Thanh Ti cười ha ha: "Người ta trẻ trung mơn mởn, anh so được sao? Anh chịu để cho tôi gọi anh là tiểu Nhạc sao?
"Được, em thì giỏi rồi, tôi không hỏi nữa mà ông đây sẽ làm chết cô."
Nói xong, Nhạc Thính Phong lại nhấn ga lao đi, Yến Thanh Ti khẩn trương hỏi: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Ai nói với tôi nguyệt hắc phong cao là thời điểm làm chuyện xấu chứ, ông dẫn cô đi làm chuyện xấu!"