Nhạc phu nhân bình thường rất sợ Nhạc Thính Phong, nghe anh nói vậy trong vô thức bà bước lên lầu, nhưng vừa mới đi được hai bước bà lại đứng lại: “Không được mẹ không thể lên gác được.”
Khó khăn lắm bà mới ngăn được chuyện tốt con trai với tiểu yêu tinh, bà mà đi bây giờ, hai người bọn họ lại lăn lên giường với nhau thì sao.
Yến Thanh Ti biết Nhạc phu nhân đang nghĩ gì, cô tự cười giễu bản thân, trong mắt tất cả mọi người Yến Thanh Ti cô là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ, chỉ biết gây tai họa, không có người làm cha làm mẹ nào cho phép con họ có quan hệ với cô.
Yến Thanh Ti tự vực dậy tinh thần của mình, nụ cười lại quay lại trên gương mặt cô: “Bác gái, bác sợ cháu ăn mất con trai bác à?”
Bị người khác đề phòng mình như vậy, tuy trong lòng Yến Thanh Ti cảm thấy khổ sở nhưng nụ cười trên gương mặt lại càng sáng lạn.
Nhạc phu nhân bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên tôi làm sao yên tâm để tiểu yêu tinh cô ở cùng một chỗ với con trai tôi được, tối nay cô phải ngủ cùng với tôi.
Nhạc phu nhân thấy bà phải trông chừng Yến Thanh Ti, để cô ta ngủ một mình ở phòng khách, nhỡ đâu nửa đêm, hai người bọn họ lại lăn lên giường với nhau.
Trong lòng Nhạc Thính Phong giờ đang rối lung tung beng, nếu Nhạc phu nhân không phải là mẹ ruột của anh thì anh đã lao lên đánh cho bà một trận rồi, anh nói thật lòng đấy.
Nhạc Thính Phong cảm thấy thật mệt mỏi, nửa đêm rồi còn bị hai người này hành hạ, dường như cả thế giới này đâu đâu cũng là bẫy rập.
“Mẹ, thế mẹ muốn thế nào đây?”
Nhạc phu nhân hất cằm về phía Yến Thanh Ti: “Cô..ngủ với tôi.”
Nhạc Thính Phong, ôi...đệt!
Vì thế nên, nửa đêm còn lại, Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân cùng nằm trên một chiếc giường.
Lúc mới đầu Nhạc phu nhân nhất quyết bắt Yến Thanh Ti ngủ ở sô pha, nhưng cô đã nằm luôn lên giường, giường của Nhạc phu nhân rất mềm mại cực kì thoải mái, chắc ban sáng được mang ra phơi nắng, trên chăn có mùi hương của mặt trời, Yến Thanh Ti nhớ lại lúc nhỏ, cô thích nhất được nằm trên chăn mà mẹ cô đã phơi nắng, cảm giác ấm áp đó cho đến bây giờ cô vẫn không thể quên.
Đè nén những cảm xúc chua chát trong lòng, Yến Thanh Ti lật người lại, đá rơi dép đi trong nhà, cứ thế tự nhiên kéo chăn lên đắp: “Bác không muốn ngủ với cháu cũng không sao, bác có thể ngủ ở sô pha mà.”
Nhạc phu nhân tức tối nói: “Tôi trưởng bối, cô nên tôn trọng tôi mới đúng.”
Yến Thanh Ti vặn người: “Trưởng bối à, được thôi, đợi đến khi nào bác thành mẹ chồng cháu, cháu tôn trọng cũng không muộn.”
“Cô mơ đi, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó đâu.”
“Chậc, bác xem đi, sao lại nói tuyệt tình thế, nhỡ đâu cháu mà vì câu nói này của bác mà lập chí nhất định phải gả vào nhà họ Nhạc thì không ai cản được cháu đâu, cháu còn chưa thấy một gã đàn ông nào có thể thoát khỏi được bàn tay của cháu. Cháu khuyên bác đối xử với cháu tốt một chút, đừng bao giờ kích thích ý chí chiến đấu của cháu, nếu không đến khi cháu bước vào nhà này thì người chịu khổ là bác đấy."
Nhạc phu nhân không dám nói gì nữa, giận dỗi nằm xuống, hai người mỗi người chiếm lấy môt bên giường.
Nhạc phu nhân giận dỗi nhưng tâm trạng của Yến Thanh Ti lại khá tốt.
“Bác gái, cháu có nên tiến hành giao lưu tâm tình sớm giữa mẹ chồng nàng dâu không nhỉ, biết đâu sau này bác là mẹ chồng của cháu cũng nên."
Yến Thanh Ti rất thích đùa giỡn với Nhạc phu nhân, bởi vì không có áp lực gì cả, bác gái nhỏ này thực ra… rất hiền lành.
Nhạc phu nhân hứ một tiếng: “Da mặt cô dày vừa thôi, tôi còn lâu mời thừa nhận cô, tuyệt đối sẽ không, tôi để cô ngủ cùng tôi là bởi vì…”
Yến Thanh Ti ngắt lời bà: “Cháu biêt, là bởi vì bác sợ cháu quyến rũ con trai của bác, yên tâm đi, cháu sẽ không làm thế đâu..”
Nhạc phu nhân kinh ngạc, sao tốt bụng thế?
Yến Thanh Ti chớp mắt với bà, nói nốt nửa câu sau: “Bởi vì từ trước đến giờ toàn là con trai bác bám dính lấy cháu, tình cảm của anh ta đối với cháu kiểu…, chậc, chẳng biết miêu tả thế nào, thiếu cháu là anh ta không sống được.”
--
Nhạc thổ hào: Tiểu yêu tinh, trò chuyện với mẹ chồng tương lai vui vẻ nhé! Thuận tiện em kéo giùm chỉ số thông minh của mẹ anh lên được hay không?