Nhạc phu nhân trợn mắt lườm Yến Thanh Ti một cái: “Hứ, cô ảo tưởng ít thôi, con trai tôi mà tôi còn không biết nữa à, nó đối với cô cùng lắm là ba bảy hai mươi mốt ngày là chán, đợi đến lúc nó đã hết hứng thú rồi nó chẳng còn nhớ nhung gì đến cô đâu, tôi khuyên cô nhân lúc có thể còn lấy được tiền từ nó, thì lấy nhiều vào rồi mà đi, tránh đến lúc nó chán cô rồi, nó ra tay độc ác với cô… tôi nói cho cô biết nó cũng không phải là thứ tốt lành gì đâu, cô…
Nhạc phu nhân nói một thôi một hồi, lại phát hiện ra Yến Thanh Ti căn bản có nghe gì đâu, cô đã ngủ từ lúc nào rồi.
Nhạc phu nhân bĩu môi, quay lưng đi.
Sau khi Nhạc phu nhân đã ngủ say, Yến Thanh Ti lặng lẽ mở mắt, cách trang trí bày biện trong căn phòng đều rất ấm áp, không phải là phong cách bày trí xa hoa, chủ yếu lấy sự thoải mái để thiết kế. Yến Thanh Ti nằm trên chiếc giường mềm mại như vậy, cô bị mất ngủ.
……
Ngày hôm sau, lúc yến phu nhân mở mắt tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Yến Thanh Ti đâu, bà cho rằng Yến Thanh Ti nhân lúc bà ngủ say, chui vào phòng con trai mình, kết quả là lúc gõ cửa vào phòng Nhạc Thính Phong lại chẳng thấy đâu.
Hai mẹ con lúc này mới nhận ra, tiểu yêu tinh đã chạy mất rồi.
Nhạc Thính Phong xuống nhà với gương mặt sa sầm, gặp Ngũ Tẩu đang nói chuyện với Nhạc phu nhân: “Bà chủ, cô Thanh Ti đó bảo tôi nhắn lại với bà là, cô ấy mượn một bộ quần áo của ngài.”
Nhạc phu nhân ngẩn ra: “Ai cho cô lén lút lấy quần áo của tôi để mặc, cô ta còn nói gì nữa không?”
Vẻ mặt Ngũ Tẩu đầy khó xử, “Cô ấy…còn, còn nói … cô ấy phá thai vì con ngài, mượn bộ quần áo của ngày mặc tạm, chắc cũng không đến nỗi quá đáng đúng không?”
Chỉ bằng một câu thôi đã khiến Nhạc phu nhân ỉu xìu. Đúng, không quá đáng, chẳng có gì là quá đáng ấy chứ.
Nhạc phu nhân buồn phiền, sao mà tiểu yêu tinh này ra đi vui vẻ như thế nhỉ, thật kì quái.
Ngũ tẩu lén lút nhìn Nhạc Thính Phong đang đen mặt ở phía sau: “Cô… cô ấy còn nói… cảm ơn ngài đã để cô ấy… nhặt được một đứa con trai lớn như thế.”
Biểu cảm của cả hai mẹ con nháy mắt đã trở cực kì đặc sắc.
“Ờ… mẹ đi xem bữa sáng thế nào đã.” Nhạc phu nhân nhanh chân chuồn vào bếp.
Nhạc Thính Phong định đi luôn, nhưng điện thoại trong nhà đột ngột reo lên, Ngũ tẩu nhấc máy nghe rồi vội vàng gọi Nhạc Thính Phong: “Cậu chủ, điện thoại của ông chủ.”
Sắc mặt vốn đã chẳng dễ nhìn gì của Nhạc Thính Phong giờ lại càng tệ hại hơn, anh bước đến cầm lấy điện thoại: “A lô…”
“A lô, Thính Phong à, con có thời gian thì bay sang Mĩ một chuyến, tiếp nhận công việc bên này đi, ba cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Nhạc Thính Phong khinh thường cười nhạo: “Không cần đâu, không phải ông đang vẫn đang cố gắng để sinh cho tôi một thằng em sao, ông cứ cố gắp tiếp đi rồi để lại cho nó ấy, tôi còn có việc, như thế này nhé ba, về sau có chuyện gì thì cứ gọi thẳng vào điện thoại của tôi ấy, đừng có gọi về nhà làm gì, mẹ tôi sẽ không vui đâu.”
Nói xong, cúp luôn điện thoại, anh dặn Ngũ Tẩu: “Điện thoại mà vang lên thì cô nhấc máy trước, nếu như tôi không có ở nhà, thì cứ cúp máy luôn cũng được.
“Vâng thưa cậu chủ.”
Nhạc Thính Phong cầm chùm chìa khoá xe trên bàn định đi, đúng lúc Nhạc phu nhân từ trong phòng bếp đi ra: “Con trai, đợi đã, ăn sáng rồi hẵng đi chứ.”
“Con không ăn đâu, con đi trước đây.”
“Hừ, có chuyện gì chứ, chắc lại vội vàng đi tìm tiểu yêu tinh kia chứ gì, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không cho phép con qua lại với cô ta, sao con không nghe mẹ thế.”
Nhạc Thính Phong bóp trán quay lại, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, chân thành nói với mẹ anh: “Mẹ, con là một người trưởng thành, con biết con muốn người phụ nữ như thế nào, hơn nữa con rất rõ ràng, con phải có bằng được cô ấy, chuyện này mẹ không cấm được con đâu, cần gì phải tự rước phiền phức vào mình như thế? Còn nữa, cô ấy không tệ như mẹ nghĩ đâu, cô ấy rất tốt, chỉ là mẹ vẫn chưa phát hiện ra thôi.