Yến Thanh Ti nghe được cái giọng đó, chút do dự vừa mới có liền biến mất tăm.
Yến Thanh Ti trợn mắt: “Anh nghiêm túc một tí cho tôi được không, chuyện trên mạng…là do anh làm à?”
“Chuyện gì cơ? Đối với em, có chuyện gì mà tôi không nghiêm túc à?” Rõ ràng anh rất nghiêm túc muốn ngủ với cô, cũng trêu cô một cách rất nghiêm túc, Nhạc Thính Phong cảm thấy khi đối diện với Yến Thanh Ti, bản thân anh không thể nghiêm túc hơn được nữa.
Nhạc Thính Phong bỏ lại tất cả mọi người đang trong phòng họp cầm điện thoại đi ra ngoài, nụ cười trên mặt chỉ có thể dùng một từ để miêu tả ---"mở cờ trong bụng’.
Những cổ đông còn lại ngây người tại chỗ, cái vị này lại chơi trò gì nữa? Vừa nãy khi đối mặt với bọn họ biểu cảm của anh ta còn u ám muốn chết, hận không thể đá một phát cho bọn họ bay từ cửa số xuống dưới. Thế mà, không biết ai gọi điện đến liền thay đổi luôn thái độ, cười còn tươi hơn cả hoa, so với kịch "đổi mặt" còn khiến người khác kinh ngạc hơn.
*Một loại kịch ở vùng Tứ Xuyên -Trung Quốc.
Ánh mắt cửa Khúc Kính đầy hiếu kì đuổi theo bóng dáng của Nhạc Thính Phong.
Khúc Kính chọc chọc Giang Lai: “Này, người đó đó hả…”
Giang Lai trợn mắt liếc anh ta một cái: "Anh nói thử xem…"
Khúc Kính vuốt vuốt cằm: “Chậc, chậc… cậu nói xem, người đó thì có gì tốt, tôi thấy trên mạng, chẳng có một cái tin tức tốt đẹp nào về cô ta hết, hôm qua còn có tin nói rằng cô ta còn xử lý luôn sư đệ đồng môn của mình ấy chứ, hai người bọn họ còn cùng vào khách sạn kìa.
Giang Lai quay sang chân thành nhìn Khúc Kính: “Giám đốc Khúc, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, anh cứ như này, thì cách cái chết cũng không xa đâu."
"Khụ, khụ… tôi cũng chỉ nói với một mình cậu thôi mà…"
Trên gương mặt Giang Lai hiện lên một nụ cười âm hiểm: “Nhưng tôi sẽ mách lẻo đấy! Còn nữa, tối hôm đó, cô Thanh Ti với sư đệ mình đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Lạc, công ty chúng ta cũng đã nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, người sáng suốt chỉ nhìn quần áo cô ấy mặc là biết hai người đến để tham dự bữa tiệc, còn một chân đạp hai thuyền, tai tiếng tình cảm? Nếu mà đại boss biết được, anh chết sớm là cái chắc.”
Yến Thanh Ti và Lãnh Nhiên cùng nhau tham dự bữa tiệc của nhà họ Lạc, kết quả Yến Thanh Ti bị đám papazari bám theo, bọn họ đứng ngoài cửa khách sạn chụp cảnh hai người họ cùng nhau đi vào khách sạn, sau đó bịa đặt rằng Yến Thanh Ti vụng trộm với Lãnh Nhiên, nhưng ngoại trừ đám anh hùng bàn phím đã bị mua chuộc ra, chẳng mấy ai tin tưởng chuyện này cả.
Bởi vì trong bức ảnh có thể nhìn thấy một cách rõ ràng trang phục họ đang mặc lúc đó là lễ phục, lén lút vụng trộm ấy hả? Ai lại ăn mặc thế này đi vụng trộm bao giờ không, đâu phải não ai cũng có vấn đề.”
Khúc Kính: “Ôi chao, tôi chỉ nói vậy thôi mà, cậu đừng có mà bán đứng tôi đấy.”
………………
Nhạc Thính Phong bước thẳng ra ngoài, tâm trạng vui vẻ không tả được, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti chủ động gọi điện cho anh đấy.
Nhạc Thính Phong nghĩ thầm, có phải là tiểu yêu tinh này đã phát hiện ra điểm tốt của anh rồi đúng không?
Yến Thanh Ti thở dài, cái tên này đúng là chẳng nói được câu tiếng người nào, cô nói: “Anh đừng có giả vờ, chuyện của Thang Ngọc Dao chứ chuyện gì, trong một đêm mà đã được xoá sạch cái tiếng xấu làm bồ nhí, đừng có bảo tôi là anh không làm gì đấy.”
Chuyện này ngoài Nhạc Thính Phong ra Yến Thanh Ti không nghĩ ra ai khác nữa cả, càng nghĩ càng không ra, còn ai đang giúp đỡ mình.
Trong lòng Yến Thanh Ti đột nhiên thấy có chút không biết nói thế nà, cho dù có không muốn nghĩ đến nhưng người đầu tiên cô nghĩ đến lại chính là Nhạc Chính Phong, thực ra, nếu xét trên một phương diện nào đó, thực ra cô cũng có lòng tin với anh.
Nhạc Thính Phong tưởng cô đang không vui, anh nói: “Là tôi làm, em không vui sao? Thang Ngọc Dao được gột sạch tai tiếng, không những thế còn khiến cho Diệp Linh Chi phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng khiến cho Thang Ngọc Dao có được càng nhiều sự đồng tình, để cho cô ta sau này không bị người khác coi thường, những điều này là không phải là những điều em sao?”
Yến Thanh Ti không phủ nhận, cô nói thẳng: “Đúng, Nhạc Thính Phong, không, Yến Thính Phong, tôi muốn cảm ơn anh.