Không phải Yến Thanh Ti không muốn bảo vệ Thang Ngọc Dao, nhưng mà năng lực của cô còn chưa đạt đến trình độ đó, nhìn thấy Thang Ngọc Dao chịu khổ sở như thế mà cô không làm được gì, cô đã kéo cô ấy vào trong vũng bùn này lại không có cách nào để khiến cô ấy thoát thân một cách an toàn.
Nhạc Thính Phong ra tay, cuối cùng cũng khiến cho Yến Thanh Ti thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, có thể trả lại cho Thang Ngọc Dao một chút công bằng.
Câu cảm ơn này của Yến Thanh Ti là phát ra từ tận đáy lòng cô, không có châm chọc, cũng chẳng phải cười đùa, rất chân thành.
Bỏ qua tất cả, Nhạc Thính Phong là người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ cô, cô nghĩ, cho dù sau này hai người đường ai nấy đi nhưng phần ân tình này cô sẽ nhớ mãi.
Ngược lại Nhạc Thính Phong nghe thấy thì kinh ngạc cực kì, anh thấy cô cứ là lạ thế nào, hình như có chuyện gì thế nên tự đông bỏ qua ba chữa Yến Thính Phong: “Em, hừm…. không cần cảm ơn, coi như là món quà mà ông chủ tôi đây tặng cho em nhân dịp em gia nhập Nhạc thị, ai bảo em là người của tôi, sao có thể khoanh tay đứng nhìn người của mình bị ức hiếp thế được.”
Yến Thanh Ti cong môi: “Tôi còn phải quay phim, cúp máy trước nhé.”
“Từ từ đã…”
“Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có việc rồi, tối nay có bận không?”
Yến Thanh Ti trả lời lại anh rất thẳng thừng: “Không có thời gian lên giường với anh đâu.”
Nhạc Thính Phong nghe được câu này mặt bỗng đen sì, nghiến răng nói: “ Em coi ông đây là loại người gì, lẽ nào trong đầu tôi từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến việc lên giường với em à?”
Câu nói đó của anh khiến Yến Thanh Ti bật cười, cô hắng giọng nói với Nhạc Thính Phong: “Tối hôm đó mẹ anh nói với tôi rằng, nhân lúc còn có thể bòn rút được của anh thì cứ việc lấy thật nhiều, nếu không đợi đến lúc anh chán tôi rồi, sẽ cho người xử lí tôi, dù sao anh cũng không phải thứ tốt lành gì.”
Nhạc Thính Phong câm nín, anh còn có thể nói gì được nữa đây? Mẹ anh đào cái hố còn bé lắm à.
Anh nghiến răng nói: “Tôi… đêm hôm đó hai người còn tán gẫu những chủ đề sâu sắc như thế nữa à?”
Vốn dĩ Nhạc Thính Phong nghĩ, mẹ anh ngủ cùng một phòng với cô cũng được, để hai người bọn họ trao đổi không vấn đề, kết quả, ầm ĩ nửa ngày hoá ra toàn là hố anh.
Nếu như biết trước, anh nói gì cũng sẽ không để Yến Thanh Ti ngủ cùng mẹ anh, anh chỉ muốn nói một câu: Mẹ, chiêu ngáng chân sau này của mẹ giỏi lắm.
Yến Thanh Ti đang tưởng tượng ra biểu cảm của Nhạc Thính Phong vào giờ phút này: “Đúng thế, sâu sắc lắm.”
Nhạc Thính Phong hung ác nói: “Ông đây không lắm lời với em nữa, em trả lời tôi một câu, có muốn gặp Thang Ngọc Dao hay không?
Yến Thanh Ti ngẩn ra, sau đó lập tức trả lời: “Muốn!”
“Thế tối nay có ra ngoài với tôi không?”
“Có!”
“Thế mới phải chứ, nói câu em nhớ tôi xem nào.”
Tút tút tút, đầu dây bên kia là tiếng máy bận, Nhạc Thính Phong…
Anh nhìn điện thoại: “Ông đây cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến chuyện lên giường với em đấy, thì sao nào? Có ảnh hưởng đến em à, có quản được ông không?”
……
9h tối, quay phim xong, để Tiểu Từ rời đi, Yến Thanh Ti thay quần áo rồi ra ngoài một mình thì đúng lúc gặp chị Mạch đi đến.
Chị Mạch nhìn cách ăn mặc của cô lập tức hỏi: “Đi đâu đấy?”
Yến Thanh Ti nhìn chị đầy ý tứ: “Đi tìm ông chủ của chị nói chuyện tình cảm.”
“Hì hì, không cần lo lắng thời gian đâu, bên lão Thái chị sẽ xin phép hộ em, tóm lấy Nhạc Thính Phong, em mới có thể đi lên đỉnh cao của cuộc đời.”
Yến Thanh Ti để chị Mạch ở lại, vừa bước ra khỏi studio đã nhìn thấy xe của Nhạc Thính Phong, cô trực tiếp mở cửa vào xe, ngồi còn chưa yên đã bị người bên cạnh lôi qua, ôm lấy đầu cô, hôn thật sâu.
Yến Thanh Ti bị hôn bất ngờ không kịp đề phòng, ngây người mất hai giây, rổi sau đó cô đẩy thật mạnh, đè Nhạc Thính Phong lên cửa xe.
Yến Thanh Ti nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: “Cứ vui vẻ hưởng thụ đi, chuyện này để chị làm.”
--
Nhạc thổ hào: còn có đất cho tôi dụng võ không? Giấc mơ còn có thể trở thành hiện thực được nữa không? Mọi người, cho tôi chút hy vọng đi.