Cả người Yến Thanh Ti trở nên căng cứng, giọng nói ấy như bị lật ra từ trong kí ức, không hề báo trước xuất hiện trước mắt cô.
Thời gian như dừng lại trong giây phút này, tiếng đàn, tiếng trò chuyện bên tai nhỏ dần đi, chỉ có người ở trước mặt từ mơ hồ lại trở nên rõ rệt.
Vốn tưởng là người mà cô đã quên đi, nhưng giờ xuất hiện rõ ràng trước mắt thế này, thời gian giao thoa, giây phút nhìn thấy đối phương, cô dường như lại quay về cái nơi chứa toàn sự độc ác trên thế gian này, tối tăm, lạnh lẽo không bao giờ có ánh sáng.
Tay Yến Thanh Ti dần siết chặt lại, cô nắm chặt tới nỗi cánh tay của Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy đau, nhưng hai người không tỏ ra có gì khác lạ.
Dạ dày Nhạc Thính Phong không ngừng xộc lên một cảm giác chua xót, anh nhìn Hạ Lan Phương Niên đang ngẩn ra khi thấy Yến Thanh Ti, mắt anh nheo lại cười nói: "Hạ Lan...... Sao mà trông như gặp ma thế, partner của tôi trông đáng sợ thế cơ à?"
Hạ Lan Phương Niên như không nghe thấy lời anh, anh ta nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, ngẹn ngào gọi: "Monica......."
Hạ Lan Phương Niên không dám tin vào mắt mình, đó là một cảm giác nặng nề phức tạp, còn có một tia ấm áp không dám chạm vào.
Nhạc Thính Phong miết tay Yến Thanh Ti, anh miết mạnh tới nỗi cô có cảm giác tay mình như sắp gãy đến nơi.
Yến Thanh Ti tỉnh táo lại, cô từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong, tới giờ cô mà còn không biết Nhạc Thính Phong lôi cô tới đây làm gì thì cô đúng là đồ ngu mà.
Mấy ngày trước, cô lợi dụng anh làm bia đỡ khi ở buổi tiệc của nhà họ Lạc, giờ thì nhục mặt rồi, cô không khỏi cười nhạo bản thân một cái.
Nhạc Thính Phong........ Anh được lắm.
Nhạc Thính Phong bị ánh mắt sắc bén của Yến Thanh Ti "đâm" cho một nhát, như đâm vào tận sâu trong da thịt, không thể rút ra được.
Yến Thanh Ti lộ ra nụ cười lịch sự nhưng xa cách, cô nói với Hạ Lan Phương Niên: "Anh Hạ Lan đây là gọi tôi sao? Anh biết tôi à?"
"Monica......... Là em thật sao, anh biết là em mà, anh sẽ không nhận nhầm người đâu." Hạ Lan Phương Niên kích động nhìn Yến Thanh Ti, bất an lại thấp thỏm, giờ anh đang cảm thấy hoảng loạn, không biết nên làm sao cho phải.
Yến Thanh Ti vẫn nở nụ cười: "Tôi không biết anh đang nói gì cả? Tên tôi không phải là Monica.”
Hạ Lan Phương Niên muốn lao tới ôm lấy cô, nhưng lại sợ quá đường đột, anh không ngừng giải thích: "Monica, em không nhận ra anh sao? Anh là........"
Yến Thanh Ti ngắt lời anh: "Dù cho anh có là ai thì tôi cũng không quen anh, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Chào anh, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Yến Thanh Ti." Yến Thanh Ti đưa tay ra.
Niềm vui sướng cực độ khi Hạ Lan Phương Niên thấy Yến Thanh Ti giây phút này bỗng trở nên nguội lạnh.
Cô nói không quen biết với anh nhưng anh biết rõ, nữ diễn viên tên Yến Thanh Ti đang đứng trước mắt mình đây chính là người con gái tên Monica mà anh quen biết tại nước M.
Hạ Lan Phương Niên từ cơn kích động dần bình tĩnh trở lại, giờ anh mới nhớ tới Nhạc Thính Phong.
Nhìn Nhạc Thính Phong, Hạ Lan Phương Niên bỗng không thể hiểu được cậu ta muốn làm gì, đưa Yến Thanh Ti tới đây....... để ra oai sao?
Nhạc Thính Phong đã sớm biết người mà anh luôn kiếm tìm chính là Yến Thanh Ti, nhưng hiện tại cậu ta lại đưa Yến Thanh Ti tới trước mặt anh để ra oai à.
Nhạc Thính Phong, cậu ta.......... rốt cuộc có phải là bạn của anh không? Anh tin cậu ta như vậy, không dựa vào thế lực của gia đình mà tới nhờ Nhạc Thính Phong giúp đỡ. Nhưng hiện tại, người phụ nữ anh mong nhớ ngày đêm lại đang khoác tay Nhạc Thính Phong.
Từ niềm vui sướng ban đầu giờ rơi tọt xuống biến thành cơn thất vọng, cộng thêm nỗi căm phẫn, tâm tình lúc này của Hạ Lan Phương Niên như bị bắc trên một cái kiềng bỏng rát.