Hạ Lan Phương Niên không thể trắng trợn, không kiêng dè gì như Nhạc Thính Phong được, đây là lễ trưởng thành của em gái anh, cả đời chỉ có một lần, anh không thể phá hỏng nó được.
Hạ Lan Phương Niên đẩy Nhạc Thính Phong ra: "Chuyện này sau này tôi sẽ tìm cậu để tính sổ.”
Nhạc Thính Phong từ tốn chỉnh lại quần áo: "Cứ thoải mái, anh em với nhau thì phải tính toán rõ ràng, chuyện phụ nữ càng không thể mập mờ được."
Kể cả Hạ Lan Phương Niên không tìm anh, anh cũng phải tìm cậu, bắt cậu phải giải thích rõ ràng chuyện của hai người khi còn ở M, nếu không, chuyện này đừng hòng kết thúc.
Hạ Lan Phương Niên cắn răng: "Tôi sẽ không để cô ấy cho cậu vậy đâu."
Nói xong anh liền xoay người rời đi.
Nhạc Thính Phong nhặt áo khoác lên, thắt lại cà vạt, nhếch miệng: "Vậy cậu cứ thử xem có thể cướp được không đi đã."
............
Nhạc Thính Phong chỉnh quần áo xong quay trở lại bữa tiệc, nhìn một vòng, không thấy Yến Thanh Ti đâu, nhưng lại thấy mẹ anh, anh đi tới: "Mẹ."
Nhạc phu nhân đang bị mấy quý bà nhà khác vây lại, vừa thấy anh lập tức kéo anh tới bên bà: "Con làm gì thế, sao con lại đưa con tiểu yêu tinh kia tới đây."
"Bạn gái của con, tất nhiên con phải đưa tới rồi, cô ấy đâu."
"Ai mà biết chạy đi đằng nào rồi, không biết lễ độ gì, nó còn chẳng thèm chào hỏi mẹ cơ."
Nhạc Thính Phong vội chuyển chủ đề: "Sao mẹ không đeo bộ trang sức phỉ thúy mới mua?"
"Bà Vương bên tập đoàn Bác Nguyên mượn mất rồi, bà ấy mở miệng hỏi chẳng lẽ mẹ lại không cho mượn."
Hai người đang nói thì bất chợt.
"Thính Phong, bác gái, lâu rồi không gặp hai người."
Hai mẹ con ngẩng lên, thấy Yến Như Kha tao nhã, xinh đẹp mặc một chiếc váy xanh nhạt dài đứng trước mặt.
"Như Kha à, cháu cũng.........."
Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngắt lời: "Mẹ. mẹ đi nói chuyện với bạn đi, lớn tuổi thế này rồi cũng phải cẩn thận, đừng cứ suốt ngày cứ không nhìn rõ người tốt người xấu như vậy."
Yến Như Kha sắc mặt không đổi, nhiệt tình nói: "Bác gái, con đi với bác nhé, hai chúng ta cũng lâu lắm chưa gặp rồi."
Nhạc Thính Phong kéo Nhạc phu nhân: "Yến Như Kha, cô không có tai hay vờ nghe không thấy thế, có tai để làm gì hả, hay về tôi bảo người ta cắt đi cho cô nhé."
Sắc mặt Yến Như Kha trắng bệch: "Thính Phong, em biết anh không muốn gặp em, nếu em biết hôm nay anh cũng tới đây, em nhất định sẽ không để anh nhìn thấy em, nhưng đích thân cô Hạ Lan đưa thư mời, em cũng không thể thất lễ bảo không tới được."
Nhạc phu nhân nhỏ giọng: "Thính Phong, sao lại nói như thế?"
Bỗng có một người chen vào giữa Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong, hai tay khoác lấy cánh tay cả hai người: "Yo, sao lại vui vẻ thế này, mọi người đang nói gì thế? Cho em nghe với."
Yến Như Kha vừa nghe thấy giọng nói ấy, tay liền siết chặt lại, nụ cười trên mặt như thể nứt ra.
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti, "Cô ở đâu chui ra vậy, làm tôi giật cả mình."
Yến Thanh Ti nhiệt tình nói: "Bác gái, mới mấy ngày không gặp mà bác đã đẹp lên thế này rồi, cảm ơn bác lần trước cho con mượn quần áo để mặc nhé, lần sau tới nhà, bác lại làm sườn kho cho con ăn được không? Con thích lắm.”
Nhạc phu nhân bĩu môi: "Ai làm cho cô, đấy là tôi nấu cho con trai tôi ăn."
"Bác thương con trai bác, con trai bác lại thương con, nên bác cũng thương con mà, chẳng phải như nhau cả sao?" Yến Thanh Ti ngoảnh lại: "Cưng à, anh nói có phải không?"
Nhạc Thính Phong véo véo gương mặt Yến Thanh Ti: "Coi như em nói có lí, vừa chạy đi đâu đấy?"
Yến Thanh Ti buồn bực nhìn anh: "Bị một tên khốn làm tổn thương nên tìm một người đàn ông tốt để trị thương, không được sao?"