Giang Lai thử xem có thể thay đổi ý định của sếp được hay không: “Nhạc tổng, nhưng đó là …200 vạn đấy, không được hay lắm đâu? Không dễ để đổi đủ 200 vạn tiền xu, cho dù có đến ngân hàng, chắc cũng…rất khó để tập hợp đủ 200 vạn tiền xu, hay là, để 1 trăm vạn tiền giấy nhé?”
Dường như Nhạc Thính Phong cũng nghe vào tai những gì mà Giang Lai nói, gật đầu, cân nhắc một lát nói: “Đúng là không được hay cho lắm…”
Giang Lai cũng gật theo: “Đúng thế, đúng thế.”
Từ trước đến giờ Giang Lai chưa thấy sếp dễ tính như thế này, nhưng một giây sau, anh thật muốn tát cho mình một phát.
Nhạc Thính Phong nói: “Vậy thì đổi thành tiền âm phủ đi, một chồng là đủ, cậu đích thân mang qua đó, chuyển lời của tôi cho anh ta, tôi rất thành khẩn xin lỗi.”
Giang Lai cảm thấy như thể mình vừa bị người ta đập một phát vào đầu, ai bảo cậu ngây thơ, Nhạc Thính Phong là người như thế nào, trong đầu toàn những thứ xấu xa, sao có thể có lòng tốt như thế?
Giang Lai thật hối hận, căn bản mình không nên nói lý lẽ với sếp, vẻ mặt thành khẩn, chân thành nói: “Sếp, hay là dùng tiền xu nhé.”
Nhạc Thính Phong nhìn anh ta: “Sẽ không có phiền toái gì chứ? Cậu cũng không cần quá khó xử đâu.”
Giang Lai lắc đầu quầy quậy: “Dạ không ạ, đương nhiên là không rồi, không khó xử một chút nào đâu ạ, cám ơn sếp đã quan tâm.”
Đưa tiền xu đến, nhiều lắm thì bị đánh cho một trận, nhưng đưa tiền âm phủ đến, sẽ bị đánh chết đấy.
Rốt cuộc kiếp trước anh đã gây nên tội tình gì mà kiếp này gặp phải ông sếp kiểu gì thế không biết, bị sai đi chịu đòn, mà còn phải cảm ơn sếp đã không giết.
“Đi đi, nội trong vòng hôm nay phải mang đến cho Cận Tuyết Sơ, đừng để anh ta bảo tôi quỵt nợ.”
Giang Lai hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, vội vàng gật đầu rồi chạy ra ngoài, lúc ra ngoài cửa thì va vào Khúc Kính, bị anh ta túm lại hỏi: “ Đi đâu mà vội vã thế?”
Giang Lai chỉ quẳng cho anh ta hai chữ: “Đi ăn đòn.”
“Ha ha…ăn đòn.”
……
Được giải cứu ra khỏi đám fan cuồng, trên người Cận Tuyết Sơ toàn là những vết thương do đám fan cuồng gây ra, người đại diện của anh ta nhìn những vết thương trên cằm trên cổ mà vừa tức vừa đau lòng.
“Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có dây vào con hồ ly tinh ấy, cái vị Nhạc thái tử ấy đâu phải tay vừa, làm gì có chuyện anh ta thờ ơ đứng nhìn để yên cho cậu theo đuổi người của anh ta, Tuyết Thần bỏ cuộc đi, mau mau thu tay lại.
Cận Tuyết Sơ cầm di động tự sướng một kiểu, sau đó ghi kèm mấy chữ, nói cho những fan theo đuổi thần tượng một cách lí trí, tình hình ngày hôm nay suýt chút nữa thì gây ra vụ thảm sát vì dẫm đạp nhau đến chết, anh ta không muốn fan bị thương.
Cận Tuyết Sơ nói: “Không kịp nữa rồi.”
“Cậu thật muốn tìm chết đấy hả?”
Cận Tuyết Sơ vào weibo của Yến Thanh Ti, nhấn like cho bức ảnh hậu trường cô vừa mới đăng.
Anh tải bức ảnh của Yến Thanh Ti về điện thoại, lưu lại, nói: “Đúng đấy… không tìm chết, sao có thể thể hiện được tình yêu chân thành của tôi dành cho Yến Thanh Ti, nếu như Nhạc Thính Phong bới lông tìm vết tôi như thế mà tôi vẫn không dao động, người phụ nữ này tôi càng không thể bỏ lỡ, nếu không sau này tôi sẽ hối hận.”
Người đại diện của anh tức đến phát điên: “Cậu đúng thật là… sớm muộn gì cậu cũng bị con hồ ly đó hại chết thôi.”
Cận Tuyết Sơ đột nhiên hỏi: “Tôi muốn kết hôn với cô ấy, anh nghĩ thế nào?”
Người đại diện nhìn anh ta như nhìn thấy quỷ, mấy giây sau hét ầm lên: “Thế thì tôi đi chết cho mà xem!”
Điện thoại của người đại diện đột nhiên vang lên, nghe xong rồi, anh ta hoảng sợ nói: “Nhạc thái tử cho người đến trả tiền bồi thường cho cậu, đang ở dưới kia.”
Hai người nhìn nhau, Cận Tuyết Sơ đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa đỗ mấy cái xe tải xếp thành hàng dài.
Cận Tuyết Sơ mờ mịt, Nhạc Thính Phong lại giở trò quỷ gì nữa đây?