Nhạc phu nhân ấm ức đầy một bụng, giây phút thấy Yến Thanh Ti, bà có cảm giác như tìm được đồng chí cách mạng của mình, bà tóm lấy cánh tay Yến Thanh Ti, cô như chỗ dựa duy nhất của bà lúc này, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Bọn họ...... Bọn họ........"
Yến Thanh Ti thở dài, đã lớn tuổi thế này rồi mà ra ngoài vẫn còn bị ức hiếp, đám người này rõ ràng thấy bà hiền lành nên hùa lại bắt nạt bà đây mà.
Yến Thanh Ti vỗ vai bà: "Có con ở đây, không có gì phải ấm ức hết, chẳng phải chỉ là một bộ đồ trang sức thôi sao? Cứ để con."
Bà Vương ngồi đối diện ngờ vực nhìn Yến Thanh Ti: "Cô là ai?"
Yến Thanh Ti nhếch mày: "Tôi........ Tôi là ai bà quản được chắc? Trông bà thế kia mà còn phải mượn đồ trang sức của bác gái, chậc, nhìn bộ dạng nghèo hèn của bà xem, liệu có thể đeo được bộ trang sức tốt đến thế sao?
Bà Vương bị chọc tức điên lên, bà ta quay lại chỉ thẳng Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân, bà còn tìm người nói đỡ bà, bà tưởng có người giúp bà thì bọn tôi sợ bà chắc, tôi nói cho bà hay, chuyện bà vu oan tôi ngày hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, cùng lắm thì chúng ta gặp nhau tại đồn cảnh sát."
Xoảng, Yến Thanh Ti đập ly cafe bên cạnh Nhạc phu nhân xuống bàn, cafe bắn tung tóe ra ngoài, bắn hết cả lên chiếc túi LV của bà Vương, bà ta gào ầm lên: "LV của tôi, aiya...... Tôi vừa mới mua xong, cô........."
Yến Thanh Ti xòe tay, cô rút hai tờ giấy ra lau tay: "Tôi có cố ý đâu? Là tôi không cẩn thận, bà là bà Vương đúng không, họ Vương nhà bà cũng là nhà có máu mặt lắm mà, cũng chỉ là cái túi thôi việc gì phải tỏ ra kinh khủng thế, nhà bà chắc không nghèo tới nỗi thiếu cả chút tiền này chứ."
Yến Thanh Ti nhấc sợi dây phỉ thúy trên bàn lên: "Nào, để tôi xem xem bộ trang sức này rốt cuộc có vấn đề ở đâu, không phải tôi bốc phét đâu, chứ tôi là là chuyên gia về buôn bán mấy loại đá quý này đấy, thật hay giả, tôi nhìn là biết ngay, muốn qua mặt bác Nhạc, không có cửa đâu."
Nhạc phu nhân đứng ngẩn ra nhìn Yến Thanh Ti, cô buôn bán đá quý từ bao giờ vậy?
Yến Thanh Ti nói vậy khiến đám người bên phía bà Vương bất an, bà ta hừ một tiếng: "Cô xem đi, xem đi, tôi nói cho cô biết, thật thật giả giả cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, dù sao tôi cũng không biết gì cả."
Yến Thanh Ti nhếch mép, tay sờ sờ sợi dây một hồi, rồi lại cầm lên soi dưới ánh mặt trời, dáng vẻ cực kì giống người trong nghề, một lúc sau cô sửng sốt nói: "Aiya, là thật này, là đế vương lục*, hàng cực phẩm đấy, hơn nữa gia công cũng xuất sắc, bác gái, bác nhìn kĩ đường vân này xem, cảm giác như màu xanh này có thể chảy nước ra được vậy, cái này sao có thể là giả được? Chắc ban nãy bác nhìn lầm rồi."
*Một loại phỉ thúy có chất lượng cực kì tốt, đứng đầu trong các loại phỉ thúy.
Nhạc phu nhân vừa nghe xong liền giật mình, cái này rõ ràng là giả mà, bà vội nói: "Nhưng..........."
Yến Thanh Ti lén ấn mạnh vào tay Nhạc phu nhân dưới bàn, cam đoan cả bà: "Bác gái, bác nhìn kĩ lại mà xem, con nói bác hay, con biết xem đá từ hồi còn trong bụng mẹ cơ, cái này là thật, tuyệt đối không sai đâu."
Nhạc phu nhân chớp mắt mấy cái, đôi mắt đỏ lên trông vừa mờ mịt lại vừa ngây ngô, bà không biết Yến Thanh Ti định làm gì, nhưng bà vẫn phối hợp theo cô, gật đầu: "Ừ........ Là tôi nhìn nhầm, cái này hình như là thật.........."
Đám người phía bà Vương đồng loạt nhìn nhau, đặc biệt là bà Vương, mắt liền sáng lên.
Bà Vương bày ra vẻ mặt lạnh tanh: "Hóa ra là thật, là Nhạc phu nhân nhìn lầm, lại còn đổ oan cho tôi, còn ỷ vào gia thế của nhà họ Nhạc, ngay đến câu "xin lỗi" bà cũng không biết nói hả?"