Nhạc phu nhân chẹp miệng: "Sao lời hay ý đẹp nói ra từ miệng cô nó cứ bị vặn vẹo đi thế nhỉ........."
Yến Thanh Ti mỉm cười, nói: "Nhạc Thính Phong làm gì thế không biết, anh ấy có biết bác bị người ta ức hiếp thế này không, ngay đến mẹ mình còn không bảo vệ được, thằng con này đúng chẳng ra sao cả."
Nhạc phu nhân vội nói: "Là tại tôi không nói với nó, thường ngày nó làm gì cũng ra tay rất độc ác, chẳng kiêng dè ai, nếu như tôi làm gì quá lên, người ngoài sẽ nhà họ Nhạc dựa quyền dựa thế mà kiêu căng, hống hách mất."
Yến Thanh Ti thấy hơi nực cười, cô nói: "Bác gái, kiêu căng hống hách là không đúng, nhưng cũng phải ứng với tùy loại người, có người sẽ xem sự nhường nhịn của bác thành hèn nhát, sau này không được như vậy nữa, trên đời này không phải tất cả mọi người đều đáng nhận được sự nhẹ nhàng, tử tế của bác đâu."
Yến Thanh Ti bỗng phát hiện, không ngờ cũng có ngày cô lại đi dạy bảo một người đáng tuổi làm mẹ mình thế này.
Nhạc phu nhân ngồi ngay ngắn, cúi đầu, như một đứa trẻ đang bị dạy dỗ, bà gật đầu: "Tôi biết rồi, kiểu người giống bà Vương vậy."
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Phải, cả loại người như con nữa........."
Nhạc phu nhân ngẩng lên nhìn thẳng vào nụ cười trên gương mặt Yến Thanh Ti, bà thấy không được thoải mái: "Cô...... cô........rất tốt...... Trước đây tôi...... có thể là có chút thành kiến với cô........."
Yến Thanh Ti nhún vai cười: "Bác xem, bác khờ thật đấy, con mới chỉ giúp bác một chuyện nhỏ xíu thôi mà bác đã nghĩ con là người tốt rồi, thật ra, con người con xấu xa lắm, nói không chừng con giúp bác là vì muốn bác có hảo cảm với con, để con có thể chui được vào nhà họ Nhạc thì sao?"
"Cô...... không phải........ thật ra, cô...... từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới việc........ sẽ gả cho Thính Phong đúng không." Tới giờ Nhạc phu nhân mới cảm thấy giữa Yến Thanh Ti và con trai bà, có lẽ con trai bà mới là người luôn quấn lấy người ta không rời mới đúng.
Yến Thanh Ti nhếch mày: "Sao thế được chứ, gả vào nhà họ Nhạc là việc mà biết bao cô gái muốn đánh nhau vỡ cả đầu để chen được vào đấy."
Nhạc phu nhân nhíu nhíu mày: "Tôi biết....... cô không như thế........."
Tiểu Từ đứng bên cạnh chỉ chỉ đồng hồ ra ám hiệu cho Yến Thanh Ti, nhắc cô cũng đã muộn rồi, tới giờ ra sân bay rồi.
Yến Thanh Ti đứng dậy, nói: "Bác gái, bác có cách nhìn phiến diện với con không hề sai, con chính là hạng người như bác nghĩ, bác không cần phải thích con đâu, con cũng không hi vọng bác thích con, con giúp bác lần này là để trả lại đĩa sườn kho lần trước con ăn ở nhà bác thôi, chào bác."
Nhạc phu nhân gọi giật Yến Thanh Ti lại: "Này, cô........."
Yến Thanh Ti đứng lại, ngoảnh lại nói: "Bác gái, bác hãy cứ khờ khạo hạnh phúc như vậy đi nhé, bác như vậy thật sự rất tốt."
Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti rời đi, bà bỗng nhận ra từ trước tới giờ bà không hề hiểu gì về cô gái này.
..........
Yến Thanh Ti còn chưa ra khỏi trung tâm thương mại đã lại bị gọi.
"Thanh Ti........."
Nghe thấy giọng nói ấy, Yến Thanh Ti bỗng sững lại, rồi cô lại bước tiếp như bình thường, nhưng ngay sau đó đã có người đứng chắn trước mặt cô.
Yến Thanh Ti cố nói: "Anh Hạ Lan, cô Hạ Lan, có chuyện gì sao?
Hạ Lan Tú Sắc vui mừng lắc cánh tay anh trai mình: "Aiz, là chị ấy thật, đúng là chị thật rồi, haiz, lúc này em còn nói với anh em là có người trông rất giống chị."
Yến Thanh Ti lạnh mặt: "Xin lỗi, giờ tôi phải tới sân bay gấp."
Hạ Lan Phương Niên mở miệng: "Đợi một chút.... Tôi có chuyện muốn nói với em."
Anh nói với Hạ Lan Tú Sắc: "Tú Tú, em qua bên kia đợi anh."
Hạ Lan Tú Sắc kinh ngạc trợn tròn mắt: "A......... Ơ........ Vâng, được........."
Cô dịch sang một bên, hiếu kì nhìn hai người.
Hạ Lan Phương Niên hình như có gì đó là lạ, trông anh có vẻ sa sút, anh cười khổ một tiếng: "Tôi sẽ không làm trễ thời gian của em nhiều đâu, tôi chỉ muốn nó nói với em một câu thôi."