Yến Thanh Ti tuổi không lớn nhưng trải qua quá nhiều chuyện, cô nhìn ra cô gái trẻ trung trước đang ngồi trước mặt mình tuy có vẻ trầm ổm nhưng ánh mắt lại không che dấu được mọi chuyện. Khi cô ấy hỏi cô, trong mắt không che giấu được sự ghen tị và hoài nghi, tất nhiên còn có cả sự ái mộ đối với Tần Cảnh Chi.
Yến Thanh Ti không biết mình yêu một ai đó sẽ như thế nào nhưng cô có thể nhìn ra người khác sẽ ra sao.
Tằng Khả Nhân bị Yến Thanh Ti vạch trần bí mật, mặt lập tức đỏ bừng lên: "Cô...cô nói bậy."
Yến Thanh Ti cười "Xì" một tiếng: "Có nói bậy hay không trong lòng cô tự hiểu, đừng có mà thử tôi cũng đừng nghĩ giở trò với tôi, trên đời này chẳng có thứ gì có thể giành được bằng sự nghi ngờ, nghi kị lẫn nhau."
Yến Thanh Ti ghét nhất là bị người khác dò xét, cho dù cô có xuất hiện ở bất cứ đâu cũng sẽ bị mấy người phụ nữ coi là tình địch, nhưng thực tế thì sao... cô có quyến rũ đàn ông của họ sao? Từ trước tới giờ cô chỉ lên giường với duy nhất một người thôi, đó chính là Nhạc Thính Phong.
Nhưng hết lần này đến lần khác, ai ai cũng nghĩ cô có vô số đàn ông, phóng đãng lẳng lơ thành tính, hồi trước cô còn nghĩ lên tiếng giải thích nhưng có ai nghe cô chứ? Họ lại nghĩ cô đang tự dát vàng lên mặt mình, cứ thế cô cũng chả buồn mở miệng để biện hộ cho mình nữa.
Tằng Khả Nhân không nói gì nữa, mãi sau mới mở miệng lải nhải: "Đúng, chị nói đúng, em thích thầy Tần, thích lâu lắm rồi, lâu đến nỗi chẳng nhớ mình đã thích tự lúc nào, em gia nhập giới giải trí cũng vì thầy ấy, được đóng chung với thầy ấy, em kích động đến nỗi không ngủ được, em muốn thầy ấy nhớ kĩ em nhưng lại sợ thầy ấy ghét bỏ em diễn không hay, thế nên ngày nào cũng đứng trước gương diễn đi diễn lại vai diễn của chính mình..."
Yến Thanh Ti nghe cô nói mà chẳng biết tâm trí đã bay tới phương nào.
Cô cũng đã từng, đã từng có cơ hội để yêu một người nhưng có vẻ như ông trời đã không nhân từ với cô đến vậy.
Có đôi khi thích một người mà không vì bất cứ lí do gì cũng là một loại hạnh phúc xa xỉ. Nhưng mà loại hạnh phúc này lại không có bất cứ quan hệ gì với cô hết.
Yến Thanh Ti buông kịch bản trên tay xuống, đứng dậy chuẩn bị cảnh quay tiếp theo với Tần Cảnh Chi.
Tằng Khả Nhân gọi giật Yến Thanh Ti lại: "Chị Yến, chờ một chút..."
"Tôi phải làm việc, không có thời giờ tán gẫu với cô."
Tằng Khả Nhân vội vàng đứng dậy, ngưng trọng nói: "Chị Yến, tôi thấy thầy Tần hình như có ý với chị, nếu chị đã không thích thầy ấy thì làm ơn cách thầy ấy xa một chút? Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng nhưng tôi không hi vọng..."
Yến Thanh Ti quay phắt người lại: "Cô không hi vọng cái gì? Không hi vọng Tần Cảnh Chi yêu tôi hay là tôi lỡ thích Tần Cảnh Chi? Cô dựa vào đâu mà dám yêu cầu như vậy? Biết rõ là quá đáng còn muốn tôi làm, cô có tư cách gì mà đòi thao túng tình cảm của người khác? Chẳng lẽ chỉ vì cô thích nên tôi không được phép qua lại với anh ta sao, cô là gì của anh ta?"
Tằng Khả Nhân bị Yến Thanh Ti nói cho đỏ cả mặt: "Tôi...tôi..."
Yến Thanh Ti ngắt lời cô: "Đã không có gan theo đuổi người ta, còn hồn nhiên cho rằng không cho phép bất cứ người phụ nữ nào tới gần anh ta thì anh ta sẽ là của cô sao? Tôi từng gặp nhiều người ích kỉ nhưng cái loại như cô thì đúng là hiếm."
Nói xong không thèm để ý Tằng Khả Nhân, nhấc váy rời đi.
Yến Thanh Ti có chút buồn bực, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ rằng cô không tới gần Tần Cảnh Chi thì cô ta sẽ có hi vọng? Con người Tằng Khả Nhân không xấu nhưng cô không thích loại người như vậy.
Cô ghét nhất là bị người khác áp đặt, thầm nghĩ: Tốt nhất đừng có chọc vào tôi, nếu không tôi đi quyến rũ Tần Cảnh Chi thật thì cô chỉ có nước khóc chết thôi.