Yến Thanh Ti thản nhiên gọi tiểu Từ: "Tiểu Từ, em đếm đi."
"Oh, dạ..." Tiểu Từ gật đầu.
Con người luôn có thói quen đồng tình với những kẻ đáng thương, người trong đoàn không có ai rời đi, đều vây lại xem. Bọn họ đồng tình nhìn về phía Triệu Văn Kì và Lư Vân Vân, nếu đem ra so sánh thì Yến Thanh Ti cũng chẳng bị tổn thương lắm, ngược lại thì ra tay quá tàn nhẫn và độc ác, không ai có thể thích nổi.
Nhưng Yến Thanh Ti lại chẳng để tâm tới những gì họ nghĩ, lạnh lùng nhếch khóe môi, Triệu Văn Kì đáng thương sao? Đúng, quả thật rất là đáng thương, ngu ngốc một cách đáng thương, lần nào cũng bị Lư Vân Vân lợi dụng làm kẻ chết thay, hazz.. chỉ là một pháo hôi* không hơn không kém.
*Pháo hôi: kẻ chết thay, vật hi sinh.
Nhưng mà tất cả là do cô ta tự nguyện, trách được ai.
Yến Thanh Ti cô không có lí do gì để đi thương tiếc một pháo hôi có ý đồ hại cô được.
Những chiêu trò vặt vãnh của họ không thể nào so sánh được với Yến Như Kha hay Hứa Thiến Hi, nhưng cái loại không biết phân rõ phải trái này loại giống như ruồi bọ bay tới bay lui diễu võ giương oai trước mặt bạn. Bạn có thể không để ý tới nhưng cái âm thanh vo ve kia lại khiến chúng ta đau tai nhức óc.
Yến Thanh Ti không phải thánh mẫu mà đi bố thí sự thương xót của mình cho Triệu Văn Kì, nếu như cô ta có chút đầu óc lần này sẽ chỉ là bài học khai sáng cho cô ta. Nếu qua lần này mà cô ta vẫn lựa chọn tin tưởng công chúa Bạch Tuyết ngây thơ hiền lành - Lư Vân Vân, thì chẳng còn ai có thể cứu vớt được cô ta.
Triệu Văn Kì cứ như một con rối, vừa giơ tay vả vào miệng mình lại tự mắng, hai má lúc này đã sưng vù, khóe môi cũng bị rách ra.
Tiểu Từ đến tới lần thứ 46, Tằng Khả Nhân nổi giận đùng đùng đi tới: "Yến Thanh Ti, chị cần gì phải ép buộc người ta như thế, dù sao cũng là cùng chung một đoàn phim, sao lại tuyệt tình đến như vậy? Ức hiếp người khác như vậy vui lắm sao?
Yến Thanh Ti trên mặt tràn đầy khinh thường, nghiêng đầu liếc Tằng Khả Nhân: "Ồ, cuối cùng cũng nhịn không được mà xông lên làm sứ giả chính nghĩa cơ đấy."
Tằng Khả Nhân mở miệng, còn chưa nói được lời nào đã nghe thấy giọng nói khinh bỉ của Yến Thanh Ti: "Cô nhìn lại mình đi, xem cô có tư cách để nói những điều này không?
Tằng Khả Nhân cả giận: "Tôi..."
Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi thấy cô còn không bằng bọn họ đâu? Chí ít thì bọn họ còn có gan ra tay thu thập tôi, còn cô thì sao? Trong lòng thì hận tôi muốn chết nhưng lại không dám ra tay. Biết họ muốn đối phó tôi, cô định nói cho tôi biết nhưng lại bị chính lòng dạ đen tối của mình đánh bại. Kì thật khi nhìn thấy tôi bị ngất xỉu, trong lòng cô rất vui vẻ đi."
Đôi mắt của Yến Thanh Ti đã quan sát biết bao loại người, chỉ nhìn qua là biết bản chất họ tốt hay xấu. Ngày hôm qua, Tằng Khả Nhân nhiều lần muốn nói lại thôi, lúc ấy cô còn thấy khó hiểu nhưng chuyện về sau, có cái gì mà không hiểu đây?
Người này, đúng là rất đáng buồn cười.
Cô ta còn không so được với Lư Vân Vân với Triệu Văn Kì đâu, muốn làm chuyện xấu nhưng lại không có gan thực hiện; muốn làm người tốt lại chẳng đến nơi đến chốn.
Mặt Tằng Khả Nhân lúc đỏ lúc trắng, vốn muốn làm sứ giả chính nghĩa nhưng hiện tại lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô không ngờ Yến Thanh Ti lại biết, lại đoán ra được.
"Tằng Khả Nhân, cô luôn tự cho mình là công chúa cao quý, là đấng cứu thế nhưng thật ra thì cái gì cũng không phải?"
Yến Thanh Ti chỉ vào Lư Vân Vân: "So với cái loại đĩ đượi chuyên chơi xấu sau lưng mà trước mặt còn giả vờ trong sáng thánh thiện như cô ta, cô đúng là đáng để đi xách dép cho người ta."
Yến Thanh Ti vốn chẳng sợ bất cứ người xấu nào, bởi vì chẳng có ai có thể so được với cô về trình độ độc ác, xấu xa.
Nhưng đối với loại người như Tằng Khả Nhân, cô chỉ muốn cô ta tự hiểu lấy mà tránh thật xa ra, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô, đừng có mà loe nghoe trước mặt tôi.