Tiểu Từ sợ tới mức kêu lên một tiếng, lôi kéo Yến Thanh Ti lùi về phía sau.
Người trong xe còn chưa đi xuống, Yến Thanh Ti đã tức giận đá vào cửa xe: "Mẹ nó, có xe xịn thì giỏi lắm à... tí nữa thì đâm chết người còn không chịu xuống xin lỗi."
Cửa kính xe hạ xuống để lộ ra gương mặt điểm trai của Cận Tuyết Sơ, động tác giơ tay đập cửa của Yến Thanh Ti dừng lại giữa không trung, khiếp sợ nhìn anh ta: "Sao lại là anh?" Không phải là đã đi rồi sao?
Cận Tuyết Sơ xoay người cầm theo một món đồ rồi đẩy cửa bước xuống.
Yến Thanh Ti liếc nhìn vào món đồ trong lồng ngực của anh ta, cả khuôn mặt bỗng cứng ngắc, mẹ nó... đó là một bó hoa hồng cực kì lớn.
Anh ta định làm cái trò gì vậy? Cảnh Thành nhiều người như vậy có ai mà không nhận ra anh ta đâu, quang minh chính đại xuất hiện như vậy ai chẳng tò mò, họ mà rút điện thoại ra chụp một tấm quăng lên mạng, thì...
Cận Tuyết Sơ xuống xe nhìn thấy chiếc xe của mình bị Yến Thanh Ti đá cho lõm vào một miếng, miệng khẽ méo một chút.
Nhưng mà, anh đến để theo đuổi người ta nên cho qua mấy cái tiểu tiết này.
Cận Tuyết Sơ cười nói: "Không phải người ta hay nói, con người khi ốm đau là lúc thời điểm phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất còn gì, anh đến thăm em để gia tăng lực tấn công, như vậy có khiến em có thêm hảo cảm đối với anh không?"
Cận Tuyết Sơ lúc đầu đúng là muốn đi thẳng về luôn, nhưng, nghĩ lại đã đến đây rồi lại vì mấy lời của Nhạc Thính Phong mà cắp mông đi về thì không phải là phong cách của anh. Không dễ dàng gì mới gặp được người con gái mình thích, không lẽ lại vì mấy lời ba hoa của Nhạc Thính Phong mà buông tay.
Trán Yến Thanh Ti khẽ giật giật: "Chậc... tôi vẫn cứ nghĩ chúng ta là anh em tốt của nhau cơ..."
Cô còn chưa nói xong, Cận Tuyết Sơ đã mở miệng: "Anh chạy một chuyến xa như vậy chỉ đển tặng hoa cho em, em cũng nên nể mặt mà nhận lấy nó chứ."
Nói rồi kín đáo đưa bó hoa cho tiểu Từ: "Tiểu Từ, cầm lấy."
Tiểu Từ còn chưa kịp ý thức được chuyện gì, trong lòng đã ôm một bó hoa hồng. Cận Tuyết Sơ đặt hai tay lên bả vai của Yến Thanh Ti: "Đến giờ ăn cơm tối rồi, anh dẫn em đi ăn, anh biết nữ minh tinh hay ăn kiêng giảm béo nhưng bác sĩ bảo em bị thiếu hụt dinh dưỡng, không cần phải học theo bọn họ làm gì."
Yến Thanh Ti: "Oh, đợi đã..."
Đang nói thì một chiếc xe đạp điện lao tới dừng ngay phía trước chiếc Ferrari, Yến Thanh Ti nhìn người vừa mới tới suýt thì phì cười, cái tên này lại chạy đến so chiêu đây.
Nhạc Thính Phong đặt đôi chân thon dài khiến người khác phải đố kị xuống mặt đất, ánh mắt di chuyển tới cánh tay đang đặt trên vai Yến Thanh Ti: "Muốn ăn cơm sao? Chỗ nào, trên người tôi không có tiền, hai người dẫn tôi đi ăn ké đi, Cận thiên vương giàu có thế chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Cận Tuyết Sơ sửng sốt: "Ngài Nhạc cứ đùa, anh vung tay một cái là có hơn trăm tỷ, mua công ty người khác cứ như đi mua đồ chơi, sao lại thiếu tiền ăn một bữa cơm chứ."
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nhìn Yến Thanh Ti: "Đương nhiên là thiếu rồi, còn thiếu một bữa cơm ăn cùng tình địch."
Yến Thanh Ti xoa xoa trán: "Ngậm miệng lại hết đi, bữa này, tôi mời, ai còn lảm nhảm nữa thì biến."
"Nói chuyện gì mà náo nhiệt thế, tôi tham gia với."
Giọng của Tần Cảnh Chi bỗng thình lình vang lên, không ai biết anh ta xuất hiện từ lúc nào. Nhạc Thính Phong lạnh mặt nói: "Không được."
Yến Thanh Ti, hahaha, lần này lại náo nhiệt rồi đây, cô gật gật đầu: "Chú, đi ăn thịt xiên nướng không?"