Yến Thanh Ti chậm rãi cầm chai bia lên uống, nhìn Cận Tuyết Sơ và Tần Cảnh Chi uống đến đỏ mặt tía tai.
Lúc này, khách khứa đến càng lúc càng nhiều, vách bên cạnh vang lên tiếng oẳn tù tì, bất giác Yến Thanh Ti cảm thấy người ngồi trước mặt mình hình như biến thành hai, những âm thanh xung quanh cũng dần dần bay xa.
Nhạc Thính Phong mới sơ ý một chút mà Yến Thanh Ti đã uống sạch hai chai bia, anh vội vàng giằng lấy chai rượu trong tay cô ra: “Dạ dày của em không tốt, uống ít thôi.”
Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: “Anh nói… nói…c..ái..gì..?”
Nhìn vào đôi mắt mơ màng của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong bỗng không biết nói gì: “Được rồi, uống say rồi chứ gì?”
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn anh: “Không có mà.”
Nhạc Thính Phong ôm lấy vai cô: “Được rồi, không thì không, nào, ăn miếng cá đi, món cá nướng của bọn họ cũng được lắm.”
Yến Thanh Ti há mồm ăn, cau mày nói, “Chả ngon gì cả…”
Yến Thanh đã ngà ngà say, cả người lắc la lắc lư không yên, đôi mắt mơ màng đầy nước, không có cái vỏ cứng cỏi bên ngoài trông cô giống như một cô gái nhỏ.
Nhạc Thính Phong ngứa tay, giơ tay véo má cô, cô lập tức lắc lắc đầu muốn hất tay anh ra.
Nhạc Thính Phong không nhịn được cười lên, uống say rồi đáng yêu thật.
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu rồi mơ mơ hồ hồ nói: “Chóng mặt…”
Nhạc Thính Phong vội vàng nói: “Chóng mặt à, dựa vào anh nghỉ một lát.”
Tiểu Từ ngồi bên cạnh nhìn nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Mãi cho đến lúc trời sắp sáng, Cận Tuyết Sơ và Tần Cảnh Chi đều uống say gục hết xuống bàn, rượu trên bàn còn chưa uống hết.
Nhạc Thính Phong khinh thường bĩu môi, tửu lượng kém như thế mà còn dám đi cướp bạn gái với anh, muốn ăn hành à.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti đứng dậy nói: “Bạn gái của tôi, tôi đưa về, còn về phần mấy người, Tiểu Từ tiễn khách.”
Tiểu Từ gật đầu đỡ Cận Tuyết Sơ đứng dậy trước.
Kết quả là Cận Tuyết Sơ đột ngột túm chặt lấy tay cậu, nói: “Thanh Ti…tôi…thích em, thực sự rất thích em… Nhạc Thính Phong không phải thứ tốt đẹp gì đâu, tôi có thể cho em một cuộc hôn nhân…hạnh phúc…anh ta không thể cho em điều đó…”
Nếu không phải anh đang ôm Yến Thanh Ti trong lòng, Nhạc Thính Phong thật muốn đạp cho tên này mấy cái: “Mẹ nhà mày...”
Uống say như thế rồi mà vẫn không quên chửi bới anh, cái gì mà bảo anh không thể cho Thanh Ti một cuộc hôn nhân hạnh phúc, có gì mà anh không làm được …
Nhạc Thính Phong nhăn mày, hôn nhân à…hình như anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.
Nhạc Thính Phong mặt mũi đen sì nói: “Cậu quẳng mấy tên này ra vệ đường cho tôi.”
Tiểu Từ….
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti xuống lầu, thanh toán tiền xong lái chiếc xe điện trở về khách sạn.
Tiểu Từ nhìn hai người đàn ông đang say khướt, để ảnh đế và thiên vương ở vệ đường đâu, cậu còn chưa có cái gan đó đâu.
Về đến khách sạn, Nhạc Thính Phong đặt Yến Thanh Ti lên giường, cởi giày cho cô, quay vào phòng vệ sinh, lúc đi ra cầm một cái khăn mặt nóng.
Anh cúi người lau mặt cho Yến Thanh Ti, không ngờ cô lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không giống đang say rượu một chút nào cả.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, bỗng anh bị Yến Thanh Ti kéo về phía trước.
Đợi đến lúc anh ý thức được thì đã nằm trên giường Yến Thanh Ti đang cưỡi trên người anh.
Tim Nhạc Thính Phong đập thình thịch: “Em định làm gì thế?”
Yến Thanh Ti hất tóc: “Uống say rồi…làm loạn nha!
Nhạc Thính Phong tóm chặt lất tay Yến Thanh Ti: “Đệch…em đang say hay là đang tỉnh thế, bánh ở đâu mà rơi xuống đột ngột thế này, em đừng có mà như lần trước, ngủ xong rồi đá tôi luôn, tôi không phải là người tuỳ tiện như thế đâu…”