Yến Thanh Ti cười cười: "Lần này là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không như vậy nữa.........."
Chuyện tối qua đối với Yến Thanh Ti mà nói đúng là chuyện ngoài ý muốn, có trách, cũng phải trách cô uống say không làm chủ được bản thân.
Một mình cô đơn lâu như vậy, thật ra cũng muốn tìm một chút an ủi, coi như là........tối qua cô bị Nhạc Thính Phong kích thích vào thứ gì đó không biết tên đi.
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti bị người ta tóm được tại giường mà vẫn bình tĩnh như vậy, dáng vẻ hoàn toàn bất cần, cũng chẳng màng ngay trước mặt mẹ đẻ của người ta mà nói cái gì đã ân ân ái ái.
Nhạc phu nhân lặng lẽ thở dài, cô gái này căn bản không hề nghĩ tới việc sẽ lấy con trai bà.
Một cô gái như vậy giờ rất khó tìm, nghĩ mà xem, thật ra, một thân một mình lăn lộn kiếm sống bên ngoài thế này đã chẳng dễ dàng gì, thế mà con trai bà còn cứ quấy rầy người ta.
Nhạc phu nhân nghĩ một hồi, dối lòng nói: "Chuyện này..... Chuyện này....... Cô xem, con trai tôi cũng là thanh niên hiền lành tốt tính, cô nói xem, bị cô đè ra như thế thì cũng chẳng ra thể thống gì rồi....."
Yến Thanh Ti rót một cốc nước, cho thuốc vào miệng, uống nước nuốt xuống.
"Bác gái, bác cũng thấy rồi đấy, giờ con đang nuôi con trai nhà bác, đi chỗ nào anh ấy cũng phải bám dính lấy con, cơm ngày ba bữa cũng con lo, ngay đến cả chiếc T-shirt anh ấy mặc cũng là của con, con có đè anh ấy ngủ một lần, cũng chỉ coi như gán nợ thôi."
Nhạc phu nhân há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì.
Người ta nói cũng có lí mà phải không, bà thật không thể hiểu nổi, con trai bà bình thường phóng khoáng lắm, sao lần này lại keo kiệt bủn xỉn thế nhỉ? Hại bà phải xấu hổ trước mặt Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ, đến lúc cô phải đi rồi, cô nghĩ một hồi lại mỉm cười, thẳng thắn nói với Nhạc phu nhân: "Bác cứ yên tâm, không cần phải thăm dò con, con sẽ không quấn lấy con trai bác đâu, cũng không có ý muốn gả vào nhà họ Nhạc, bác không cần phải phòng bị con, bác cứ thoải mái mà chọn con dâu.... Chỉ cần.... không phải Yến Như Kha là được, tất nhiên, bác cũng biết sức hút của con từ trước tới giờ rất lớn, nếu con trai bác cứ quấn lấy con không chịu buông thì con cũng hết cách phải không nào, con đi trước đây, hay bác cứ ở đây đợi con trai bác trước vậy nhé."
Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Aiz, cô....... cô đi đâu đấy?"
Bà muốn nói với cô, ban nãy bà không phải có ý muốn thăm dò cô đâu,
Yến Thanh Ti xách túi, nói: "Con tới phim trường, phải đi quay phim rồi."
Muộn thế này rồi, bây giờ mới ló mặt tới chắc chắn đạo diễn sẽ làm thịt cô cho mà xem.
Nhạc phu nhân vội nói: "Nhưng cô đã ăn uống gì đâu."
"Không ăn, con quen rồi, nếu bác đã tới thì cứ ngồi chơi nhé, nếu muốn tới đoàn làm phim xem quay phim thế nào thì bác tìm Tiểu Từ, con đi trước đây."
Nhạc phu nhân gọi Yến Thanh Ti lại: "Cô đợi chút......."
"Bác còn chuyện gì sao?"
"Gì nhỉ..... tôi........ chuyện lần trước, khụ..... cảm ơn cô. Cái này..... là để tặng cô." Nhạc phu nhân hơi ngại ngùng lấy một thứ từ trong túi ra đưa cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti ngạc nhiên: "Không cần đâu, Nhạc Thính Phong đã cảm ơn con rồi."
Nhạc phu nhân sờ sờ mũi: "Đó là nó tặng cô, không phải tôi, dù sao thì tôi cũng tặng rồi, cô....... cô cần hay không tùy cô...... tôi không thể nợ cô nữa."
Yến Thanh Ti gói lại món quà cất vào túi: "Vậy được, cái này con nhận, cảm ơn bác."
Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti ra khỏi cửa, nhịn không được lại buông một câu: "Thật ra, con trai tôi cũng không có tồi tệ lắm đâu, tuy có hơi mất nết, hơi xấu xa, nhưng.... ít nhất mặt mũi nhìn cũng vẫn chấp nhận được......"
---------
Yến thổ hào: Mẹ, mẹ có chắc là mẹ đang khen con không đấy? Hay mẹ cứ tiết kiệm sức lực đi, để con tự tới.