hương 327: Đừng lo, để anh trai đưa em lên
Lúc Yến Thanh Ti đặt điện thoại xuống đã là rạng sáng, cô rất mệt, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Căn phòng này thật xa lại, không phải là căn phòng nhỏ cô ở lúc đầu mới về nước nữa, Yến Thanh Ti không hề có chút thân thuộc gì với nơi này.
Trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện của Yến Tùng Nam, ông ta không phải là một kẻ ngu, kể cả ông ta có ra tay với Diệp Linh Chi đi chăng nữa, nhất định ông ta sẽ để lại cho bản thân mình một đường lui.
Nếu đưa trước cho ông ta 175 tỷ cũng đồng nghĩa với việc đưa một nhược điểm của mình cho ông ta, đến lúc đó lại không dễ để giải quyết, nhưng muốn thả con săn sắt bắt con cá rô thì cô phải làm như vậy.
Yến Thanh Ti nhắm mắt lại….
……
Yến Tùng Nam rời khỏi Cẩm Tú Viên quay về nhà mình nhưng ông ta không vào nhà mà ngồi trước cửa nhà cả một đêm.
Yến Thanh Ti đưa ra hai điều kiện, còn một cả một kiến nghị, cái sau càng ác độc hơn so với cái trước, Yến Tùng Nam trước giờ đều biết bản thân mình là một kẻ thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng giờ ông ta phát hiện ra, đứa con gái này của ông ta còn ác độc hơn cả ông ta, thậm chí còn hơn rất nhiều là đằng khác, ông ta vẫn nhớ Nhiếp Thu Phinh là một người phụ nữ cực kì lương thiện sao lại có thể sinh ra một đứa con gái ác độc như thế này được.
Trong ba đứa con của Yến Tùng Nam nếu thật sự tính ra thì chỉ có Yến Thanh Ti là giống ông ta nhất khốn nạn, độc ác, tàn nhẫn, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Đưa Yến Minh Châu vào bệnh viện tâm thần, người bình thường đi vào nơi đó cũng sẽ trở nên điên rồi huống hồ…Minh Châu giờ kì thực cũng không khác tâm thần là bao.
Giết Diệp Linh Chi, quá khó, không phải Yến Tùng Nam không nỡ mà là giết bà ta sẽ mang đến quá nhiều phiền phức.
Còn về phần Như Kha, Yến Tùng Nam rít mạnh một hơi thuốc, nó là em gái ruột của ông, trong cái nhà này, chắc ông ta chỉ đối với đứa em gái duy nhất này cũng hơi hơi có chút gọi là cảm tình.
Mãi cho đến khi trời sáng, xung quanh chân Yến Tùng Nam đã đầy tàn thuốc.
Ông ta đứng dậy, lấy chìa khoá ra đi vào nhà.
……
Trời sáng Yến Thanh Ti tỉnh lại, cô xoa hai cái chân tê rần mỏi nhừ vịn thành giường đứng dậy, hôm qua nghĩ nhiều quá, ngủ từ lúc nào không biết thế nên cô cứ thể mà ngồi ngủ cả đêm trên mặt đất.
Giờ đã là hơn 9 giờ sáng, hôm nay tạm thời không có việc gì, Yến Thanh Ti gọi điện cho tiểu Từ bảo cậu không cần đến.
Rửa mặt thay quần áo xong, cô đi ra ngoài. Cô gọi một chiếc taxi, “Đến tập đoàn Nhạc Thị.”
Trên đường tài xế cứ nhìn trộm Yến Thanh Ti mãi, dường như đang nghi ngờ cô có phải là cái cô diễn viên mà bị bị đám cư dân mạng suốt ngày bôi đen nói xấu kia không.
Đến nơi Yến Thanh Ti bước thẳng vào cửa chính của công ti, vẫn giống lần trước bị ngăn lại ở quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân vẫn là cô gái lần trước, Yến Thanh Ti tháo kính ra cười với cô ấy: “Tôi đến gặp Nhạc Tổng của các người không có hẹn trước.”
Cô nhân viên lễ tân ngẩn ra đây chẳng phải là cái cô lần trước đến bảo là hẹn Nhạc tổng lên giường với cô ấy còn gì, hình như là… ngôi sao thì phải.
Nhân viên lễ tân sực tỉnh, mặt đỏ hồng, “Không…không hay lắm đâu ạ, hay là để chúng tôi…gọi điện lên hỏi trước đã ạ.”
Điện thoại còn chưa kịp gọi, bỗng cô nghe thấy một giọng nói kinh ngạc đầy vui vẻ: “Yến Thanh Ti?”
Yến Thanh Ti quay lại nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, cao lớn đẹp trai, nhìn những đường nét trên gương mặt, dường như có chút huyết thống của người phương Tây, Yến Thanh Ti cau mày: “Anh là ai?”
Nhân viên lễ tân nói: “Giám đốc Khúc…cô Yến đây đến tìm Nhạc tổng, không có hẹn trước…”
Khúc Kính đánh giá Yến Thanh Ti từ trên xuống dưới một lần: “Lần này cũng đến để hẹn lên giường à?”
Yến Thanh Ti dẫm một phát lên giày của anh, dùng mũi bàn chân nghiến xuống thật mạnh, quay đầu bước đi về phía thang máy.
Khúc Kính đau đến mức trợn mắt hít vào một hơi, “Thật đúng là một cô nàng tình tình nóng nảy, đừng lo để anh trai đưa em lên.”