Cảnh sát nói: “Chúng tôi là cảnh sát của cục công an Lạc Thành, công ty của ông có nhân viên tố cáo ông trốn thuế, tham ô công khoản, nhận đút lót, mời ông theo chúng tôi về cục cảnh sát để tiếp nhận điều tra.”
Yến Tùng Nam ngay lập tức cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
……
9 giờ sáng, Yến Thanh Ti tỉnh dậy lôi cái điện thoại di động dưới gối ra xem thời gian, trả lời tin nhắn của Cận Tuyết Sơ, cô đang định ngồi dậy, nhưng vừa động đậy mới phát hiện ra, đệch…sao mình lai cởi trần thế này?
Quay đầu nhìn sang, không biết từ lúc nào bên cạnh cô lại có thêm một người đàn ông đang nằm.
Người đàn ông đó đang âm trầm nhìn cô giống như lão Vương nhà hàng xóm bị cắm sừng.
“Làm tôi giật bắn cả mình, anh đến đây từ lúc nào thế, bây giờ giỏi nhỉ bò lên giường người ta mà không có lấy một tiếng động luôn.”
Nhạc Thính Phong lành lạnh nói: “Đúng thế đấy, không im hơi lặng tiếng sao biết được việc đầu tiên em làm sau khi ngủ dậy là trả lời tin nhắn của một gã đàn ông khác.”
Nhạc Thính Phong đến đây hơn một tiếng trước, dù sao anh lấy được thẻ khoá của phòng Yến Thanh Ti từ quầy lễ tân cũng dễ như trở bàn tay ấy mà, ai bảo người ta vừa đẹp trai vừa lắm tiền cơ.
Yến Thanh Ti bất đắc dĩ nói: “Tôi…nhìn thấy đúng lúc đó thì trả lời người ta thôi mà.”
Nói xong cô cau mày, cô đang giải thích với anh?
Trước đây, cô căn bản còn chẳng thèm để ý đến anh nữa.
“Anh đến từ lúc nào thế?”
Nhạc Thính Phong vòng tay ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình: “Trong lúc em ngủ mơ gọi tên tôi, thì tôi đến rồi.”
Yến Thanh Ti lườm anh: “Anh nói vớ vẩn gì thế, tôi sao có thể nói mớ được?”
“Có chứ, em gọi tên tôi nghe rất êm tai mà, em gọi lại lần nữa thì biết!”
Nhạc Thính Phong nói như thật, nếu không phải Yến Thanh Ti biết mình không nói mơ bao giờ thì có khi bị anh lừa thật, Yến Thanh Ti giơ tay véo má anh ta: “Bảo bối, đừng quậy nữa.”
“Đó em xem, em gọi nghe hay thế mà, ngoan, gọi câu nữa đi.”
Yến Thanh Ti…cạn cnm nó lời, lần trước gọi anh ta là bảo bối anh ta còn đỏ mặt một tẹo, giờ đã tiến hoá đến như thế này rồi, xem ra thần công mặt dày vô sỉ của anh ta lại tăng thêm một bậc rồi.
Yến Thanh Ti véo cằm anh, “Đừng có quậy nữa, lúc khác sẽ chơi với anh.”
Nhạc Thính Phong ôm eo cô không nỡ buông ra: “Vẫn còn sớm mà, chúng ta làm vận động buổi sáng đã.”
Yến Thanh Ti trợn mắt nhìn anh, “Được thôi, trước khi tiểu Từ gõ cửa nếu anh có thể làm xong thì cho anh thử đấy.”
Hai mắt Nhạc Thính Phong sáng rực: “Thật à? Tốt thế?”
Yến Thanh Ti nhìn anh đầy ẩn ý: “Tôi nghĩ…với anh mà nói, có lẽ thời gian là đủ đấy.”
Nhạc Thính Phong mặt đen sì, lật người đè lên người Yến Thanh Ti, đang định dùng thực tế nói cho cô biết năng lực kéo dài của anh lâu đến lâu.
Nhưng mà…
Cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Chị Thanh Ti, mau dậy thôi, mười giờ là phải bắt đầu rồi đấy!”
Trong nháy mắt mặt Nhạc Thính Phong đã đen như đít nồi, Yến Thanh Ti cười hì hì nhéo cằm anh, nói: “Ngoan, bỏ tay ra nào, tôi phải đi rửa mặt đây.”
“Chậc, thằng nhóc này phá hỏng chuyện tốt của tôi không chỉ một lần đâu.”
Mặt mũi Nhạc Thính Phong sầm sì, chẳng trách Yến Thanh Ti lại tốt bụng nói như thế, trước khi Tiểu Từ đến, anh có thể làm xong thì cho anh làm.
Cái thằng nhóc này đến rõ là sớm, ông đây còn chưa kịp cởi quần đâu.
Yến Thanh Ti rửa mặt xong ra ngoài liền ngửi thấy một mùi hương hấp dẫn, đúng lúc bụng cô đang đói, cô hít hà mấy hơi rồi hỏi: “Mùi gì thế?”
Nhạc Thính Phong dựa vào đầu giường nói: “Bác gái của em mới sáng sớm ra đã làm sườn rán cho em đấy, bắt tôi mang đến cho em, không biết tôi có phải là con ruột của bà không nữa.”