Nhạc Thính Phong xoáy chiếc gậy sắt đập vỡ cửa chắn gió, xe đã bị khóa cứng, không rõ nguyên nhân cụ thể, nút trong xe cũng bị mất tác dụng, giờ chỉ còn hai cách, một là dùng cưa để mở khóa cửa, cứu người ra, cách còn lại chính là đập vỡ kính chắn gió.
Chỉ là hai cách này không thể làm nhanh được, Nhạc Thính Phong không thể đặt hết mọi hi vọng vào một cách, anh muốn thực hiện hai cách này cùng một lúc.
Hội Lãnh Nhiên đem tất cả bình chữa cháy tới, phun mạnh lên đầu xe, đặc biệt là những chỗ đang bốc khói.
Nhạc Thính Phong chơi xe bao năm nay, hồi còn trẻ anh đâm hỏng không biết bao nhiêu xe, ngửi mùi thôi anh cũng biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, không bao lâu nữa ngay tới bọt chữa cháy cũng sẽ vô dụng, bình xăng bị hở, động cơ xe vẫn đang bật, xe có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Cửa chắn gió rất cứng, Nhạc Thính Phong đập liên tục mười mấy cái cũng chỉ có một vài vết rạn, ánh mắt anh trở nên dữ tợn, anh không nhìn thấy Yến Thanh Ti, mồ hôi chảy dọc xuống nhưng anh không hề nghỉ tay một giây phút nào.
Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong, khóe môi cô dần nhếch lên, cô bỗng cảm thấy thật yên tâm.
Vừa xong cô mới nghĩ, trước khi chết còn muốn nhìn thấy ai, không ngờ người đó lại là Nhạc Thính Phong.
Nếu như hôm nay thật sự phải chết tại đây, Yến Thanh Ti nghĩ vậy đó chính là số mạng của cô, nhưng trước khi chết cô biết vẫn có người quan tâm tới cô như vậy, thật ra vậy cũng đã tốt lắm rồi!
Nhạc Thính Phong chỉ huy mọi người dùng cưa điện để cưa cửa xe, tất cả mọi người trong đoàn đều hoảng sợ, nhát gan không ai dám lại gần, có nữ diễn viên nọ còn sợ tới nỗi khóc ầm lên.
Bỗng có lại có thêm một người nữa tới, Nhạc Thính Phong quay lại nhìn, là Hạ Lan Phương Niên, không biết ở đây lấy ra một chiếc gậy bóng chày, anh không nói gì, cũng cố sức đập mạnh lên kính chắn gió.
Từ trước tới nay, Hạ Lan Phương Niên luôn khiến người khác cảm thấy anh là một người thanh cao nho nhã, những cử chỉ điên cuồng như vậy thật sự rất hiếm khi có thể thấy được.
Hạ Lan Phương Niên không thèm để ý tới Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong cũng mặc kệ anh, hai người hầu như không thèm nhìn đối phương, nhưng lại giống như đang thi đấu với nhau vậy.
Yến Thanh Ti thấy Hạ Lan Phương Niên, cô cảm thấy ngạc nhiên cực độ, sao anh ta lại ở đây?
Lãnh Nhiên sốt ruột gào lên: "Có vẻ như bình cứu hỏa cũng không được rồi, xe ngày càng bốc nhiều khói, tôi đã bắt đầu thấy lửa rồi...... phải làm sao đây?"
Nhạc Thính Phong ngửi thấy mùi khét gắt mũi, lập tức nói: "Mọi người mau tản ra, xe sắp nổ rồi."
Tất cả những người khác vừa nghe thấy thế, ai còn tâm trạng mà lo cho Yến Thanh Ti nữa, lập tức bỏ chạy hết.
Lãnh Nhiên và Tiểu Từ vốn cũng muốn chạy, nhưng...... Yến Thanh Ti vẫn còn ở trong xe.
Tiểu Từ nghiến răng, chị Thanh Ti thường ngày đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không thể ăn ở như vậy được, Tiểu Từ chạy tới bên đường, cầm gạch chạy tới.
Lãnh Nhiên nhìn thấy cũng học theo cậu, hai người tay cầm hai viên gạch, giúp hai người kia, vốn kính cũng sắp vỡ, cuối cùng mấy người cùng đập như vậy kính cũng vỡ, rơi ra một mảng.
Hạ Lan Phương Niên bảo Tiểu Từ và Lãnh Nhiên mau tránh đi, Nhạc Tính Phong đưa tay vào bảo Yến Thanh Ti tới chỗ anh.
Yến Thanh Ti lập tức cong người nhanh chóng lao tới, có thể sống thì làm gì có ai nguyện ý chết chứ.
Yến Thanh Ti không biết bản thân bị nhốt trong xe bao lâu, nhưng cô vẫn không hề thấy hoảng loạn, cũng không sợ hãi, mọi người ở ngoài gào thét, cô thì từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh.
Nhạc Thính Phong và Hạ Lan Phương Niên cùng đưa tay về phía Yến Thanh Ti.
Hạ Lan Phương Niên nói: "Cẩn thận, đừng để thủy tinh đâm vào người."
Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, anh tóm lấy cánh tay Yến Thanh Ti, kéo cô ra ngoài.