Yến Như Kha tuy không phải là người phụ nữ có thủ đoạn nhất mà Yến Thanh Ti từng gặp, nhưng cô ta lại là kẻ âm hiểm nhất trong số đó.
Yến Thanh Ti khinh thường nói: "Hừ, cô ta là người muốn tôi chết nhất thì có, cô ta biết xe của tôi có người động tay động chân sao không đi tìm người khác mà lại cố ý đi tìm anh nhỉ? Cô ta hiện giờ đang ở đâu?"
Hạ Lan Phương Niên đem những lời của Yến Như Kha nói với anh nói lại cho Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nheo nheo mắt: "Có người liên hệ với cô ta? Người đó là ai?"
Nhạc Thính Phong niết mặt Yến Thanh Ti: "Lời của cô ta có thể tin được sao?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Nói cũng đúng, lời của cô ta đúng là không đáng một đồng."
Nếu Yến Như Kha mà có lòng tốt như thế, chắc đây chính là câu chuyện đáng cười nhất trên thế giới này.
Hạ Lan Phương Niên nhớ lại khuôn mặt đầy nước mắt của Yến Như Kha và bộ dạng ảo não tự trách của cô ta, cô ta còn nói sẽ tự đi đầu thú.
Hạ Lan Phương Niên cũng rất ghét loại người như Yến Như Kha, nhưng bộ dạng khóc lóc của cô ta đúng là không nhìn ra đang giả bộ?
Người cùng một nhà mà oán hận nhau tới nỗi không muốn cho đối phương được sống tử tế sao?
Sau khi đến bệnh viện làm kiểm tra một lượt và xử lý tất cả những vết thương trên người, ba người họ muốn xuất viện nhưng bác sỹ không cho, bắt phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát. Dù sao vụ nổ cũng không nhỏ, không thể coi thường được, có một số ảnh hưởng tạm thời chưa lập tức thể hiện ra nhưng không có nghĩa là không có khả năng.
Nếu ở lại thì Nhạc Thính Phong nhất định sẽ phải ở phòng VIP, nhưng phòng VIP thì chỉ có giường đơn mà anh thì muốn ở chung một phòng với Yến Thanh Ti, do dự một hồi lâu giữa sự thoải mái và phụ nữ, anh chọn phụ nữ.
Muốn thoải mái thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nhất định phải ở cùng với Yến Thanh Ti, tốt xấu gì anh cũng là anh hùng cứu mỹ nhân còn gì.
Cuối cùng, lựa chọ một phòng bệnh bình thường có 4 giường trống. Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong, Hạ Lan Phương Niên cùng ở chung một phòng.
Nhạc Thính Phong cười cười nhìn Hạ Lan Phương Niên: "Hạ Lan, cậu đúng là bản lĩnh thật đấy, từ khi nào mà đã thông đồng được với Yến Như Kha rồi?"
Yến Như Kha là loại người gì, Nhạc Thính Phong so với Hạ Lan Phương Niên càng rõ ràng. Ả đàn bà này làm sao có lòng tốt mà đi nói với Hạ Lan Phương Niên chứ, ả ta muốn làm gì? Tám chín phần là muốn Hạ Lan Phương Niên có cảm tình với ả, cuối cùng thì ả cũng chuyển dời mục tiêu rồi.
Hạ Lan Phương Niên thản nhiên lướt qua Nhạc Thính Phong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhạc Thính Phong cười nhạo một tiếng, bị Yến Như Kha bò lên, anh nên đồng tình Hạ Lan Phương Niên hay cao hứng cho chính mình đây?
Nụ cười của Nhạc Thính Phong lúc này cực kì gian ác khiến Yến Thanh Ti nhịn không được mà nhìn tới mấy lần. Nhạc Thính Phong bước xuống giường tiến về phía Yến Thanh Ti, giơ tay nâng cằm cô lên: "Khuôn mặt này miễng cưỡng thì cũng có thể nhìn được, nếu lỡ như bị hủy đi thì làm thế nào? Nếu không, tôi hi sinh bản thân mà thu nhận em vậy."
Yến Thanh Ti vốn dĩ đang có lòng biết ơn với Nhạc Thính Phong nháy mắt đã bị câu nói đáng đánh đòn này dập tắt, đưa tay hất tay của Nhạc Thính Phong ra, nghiến răng nói: "Chị có bị hủy dung nhưng công phu trên giường còn chưa có nát, không cần anh phải miễn cưỡng thu nhận, chị đây không có thiếu đàn ông."
Nhạc Thính Phong giờ đã biết mấy lời này của cô cũng chỉ mạnh miệng mà nói thôi, đàn ông gì chứ, không phải là có mỗi mình anh sao, anh gật gù nói: "Không sai, chuyện này, anh có thể làm chứng cho em, công phu đúng là không hề nát."
Nói rồi, dùng ngón tay cái vuốt vuốt má Yến Thanh Ti: "Còn đau không?"
"Anh thì sao?"
Nhạc Thính Phong ngồi xuống cạnh cô: "Em không có việc gì là tốt rồi."
Hạ Lan Phương Niên nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti kề cận nhau, cô ấy không hề bài xích sự gần gũi của Nhạc Thính Phong.
Phương thức cô ở chung với Nhạc Thính Phong, hoàn toàn không giống khi ở chung với anh.