Hạ Lan Phương Niên đột nhiên cầm tay Nhạc Thính Phong lại: “Vội cái gì, tôi cũng muốn xem xem cậu được chấm bao nhiêu điểm nào.”
Nhạc Thính Phong tức đến nghiến răng: “Sao? Bây giờ không giả câm giả điếc nữa à?”
Hạ Lan Phương Niên cười khẽ: “Đừng có đánh trống lảng, câu trả lời này tôi thật rất muốn biết đấy.”
Yến Thanh Ti nghiến răng kèn kẹt, mẹ nhà anh, coi tôi như là không khí đấy à?
Yến Thanh Ti giơ chân lên đạp cho mỗi người một phát: “Muốn biết nhưng bà đây không thích nói đấy thì sao nào, muốn biết thật à, ra ngoài tìm gái mà tự mình kiểm nghiệm.”
Hai người lập tức ỉu xìu xuống, Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Thế làm sao mà được, anh là người giữ mình trong sạch, anh có một mình em là đủ rồi, nhưng Hạ Lan có thể về thử một chút xem sao…”
Hạ Lan Phương Niên: “Ha ha…”
Mấy ván tiếp theo phần lớn là Nhạc Thính Phong thắng, Hạ Lan Phương Niên ngẫu nhiên thắng một hai ván, Yến Thanh Ti thua liên tục.
Yến Thanh Ti thua đến mức hai mắt đỏ bừng, nếu đây là thua tiền thật thì có khi cô đến quần cũng chẳng còn mà mặc nữa rồi.
Hạ Lan Phương Niên ngửa ba lá bài cuối cùng ra, nhìn Yến Thanh Ti. “Tôi cũng không có vấn đề gì muốn hỏi, tôi chỉ có một vài lời muốn nói với em. Hy vọng em có thể nghe hết.”
Nhạc Thính Phong quăng bài xuống: “Nếu như tôi không muốn nghe thì sao?”
“Thế cũng vô dụng!”
Yến Thanh Ti cũng không nói rõ được cảm giác của mình với Hạ Lan Phương Niên, bảo là bạn bè, năm đó ừ thì còn có thể coi là vậy, nhưng bây giờ…có còn được tính là bạn không?
Là bạn trai cũ? Năm đó tình cảm cũng còn đi đến mức đấy.
Yến Thanh Ti đặt bài xuống: “Anh nói đi.”
Hạ Lan Phương Niên nghiêm túc nhìn Yến Thanh Ti, “Thời gian vừa rồi tôi vẫn sống trong vô tri vô giác, tôi rất muốn quên em, nhưng tôi phát hiện ra rằng, càng cố quên thì càng khó mà quên được, tôi đã cố gắng dồn toàn bộ sự tập trung vào công việc, chỉ có lúc làm việc, lòng tôi mới có thể yên tĩnh lại, nhưng một khi công việc vừa kết thúc, tôi lại không biết mình nên làm gì tiếp, dường như tôi đã để lạc mất chính bản thân mình.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, hừ, để lạc à…tốt nhất cậu mất tích luôn đi cho tôi nhờ!
Hạ Lan Phương Niên nở một nụ cười khổ sở: “Nói những điều này thực ra thì cũng chỉ là nguỵ biện, không phải là để em đồng tình với tôi mà chỉ muốn nói với em, tôi không có cách nào để quên em được, đoạn thời gian đó đã ăn sâu vào tâm trí tôi, không cách nào xóa nhòa.”
“Năm đó khi tôi quay về tìm em, nhưng em đã đi mất rồi, xin lỗi, tôi đã về muộn, tôi cũng không muốn ép buộc em cái gì, nhưng mà chúng ta…vẫn là bạn của nhau đúng không? Là bạn bè bình thường!”
Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Bạn bè bình thường? Đừng có đùa với tôi, giữa trai gái với nhau lấy đâu ra thứ gọi là bạn bè bình thường?”
Anh hỏi Yến Thanh Ti: “Nếu amh nói muốn làm bạn bình thường với em, em có tin không?”
Yến Thanh Ti liếc xéo anh một cái: “Kiểu bạn bình thường mà ngủ cùng cho đến khi nào tự tỉnh ấy hả?”
“Chậc, em thông minh thật đấy.” Nhạc Thính Phong nói rồi quay sang hôn cô một cái.
Hôn xong anh nhướng mắt với Hạ Lan Phương Niên: ông dám nói hôn là hôn đấy, cậu dám không?
Yến Thanh Ti đẩy cái đầu của Nhạc Thính Phong ra.
“Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, nếu như anh cảm thấy có thể làm một người bạn bình thường… vậy thì cứ thế đi.”
Trong lòng Yến Thanh Ti rất cảm kích Hạ Lan Phương Niên, năm đó, trong quãng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, bọn họ có thể dìu đỡ nhau đi qua ngày tháng đó, cũng được coi nhưng là đồng cam cộng khổ, nhưng không thể coi là tình yêu được, nhưng tình bạn cùng chung hoạn nạn thì không thể nào xoá nhoà được.
Nhạc Thính Phong phụng phịu nói: “Hôm nay anh cũng cứu em mà, sao chẳng thấy em nói cám ơn anh gì cả?”
Yến Thanh Ti ôm cổ anh chặn miệng anh lại, một lúc sau mới buông anh ra vỗ vỗ đầu anh: “Ngoan nào.”