Nhạc Thính Phong thoắt cái đã trở nên ngoan ngoãn thành thật, giống như một con chó được chủ vuốt ve, chỉ thiếu nước không cọ cọ vào người Yến Thanh Ti nữa thôi.
Hạ Lan Phương Niên sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không biết là làm sao, chỉ trong chớp mắt thôi, đột nhiên anh ta hiểu ra mọi thứ, đầu óc thoáng chốc đã cảm thấy nhẹ nhàng thư thái, giống như Phật pháp thường hay nói: Tâm linh sáng tỏ, mọi phiền não khắc tan thành mây khói.
Giống như âm âm thì thành dương, tích lũy quá nhiều đả kích tích lũy lại rồi cũng có một ngày nghĩ thông.
Hạ Lan Phương Niên cười lên: “Thực ra, hai người cũng không cần cố ý làm bộ như thế trước mặt tôi, nếu như tôi dễ dàng từ bỏ ý định như thế thì sớm đã bỏ rồi, nếu tôi muốn cướp cô ấy thật thì tôi cũng đã tiến hành tranh giành từ lâu rồi.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng "hừ" một tiếng: “Ha ha, cậu có mặt mũi thế cơ à, cái gì mà cố ý, chẳng lẽ cậu không nhìn ra đó là hai chúng tôi không kìm lòng nổi à?”
Hạ Lan Phương Niên không thèm để ý đến anh, quay ra nói với Yến Thanh Ti: “Tôi không cưỡng ép em phải chọn lựa bất cứ điều gì, tôi tôn trọng em, nhưng mà nếu như…có một ngày, cậu ta phụ lòng em, tôi vĩnh viễn sẽ vẫn đợi em.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Đóng vai đau khổ vì tình à, cái vai luỵ tình này của cậu trong phim truyền hình đã sớm bị ghét bỏ rồi.”
Lan Phương Niên vẫn không thèm để ý đến Nhạc Thính Phong, tiếp tục nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, đương nhiên, nếu như sau này có vụ gì cần đến luật sư có thể tìm đến tôi, tôi sẽ dành ưu đãi cho em.”
Nhạc Thính Phong mặt mũi đen sì nói: “Chậc, còn cần đến cậu nữa à, đoàn luật sư cố vấn dưới tay tôi chẳng lẽ chỉ biết ăn cơm trắng thôi sao? Còn cần đến cậu à? Cậu còn mặt mũi nói mà nói đến chuyện thu tiền? Cái tên hoà thượng từ nước ngoài về như cậu, có hiểu tình hình trong nước không hả? Cậu nghĩ Thanh Ti nhà tôi kiếm tiền dễ lắm đấy à? Cho cậu còn không bằng ném ra ngoài cửa sổ.”
Hạ Lan Phương Niên nhếch môi, sắc mặt hơi tái, cuối cùng anh ta cũng trở về phong thái nhp nhã phong độ của ngày trước.
Anh ta nói: “Tôi đảm bảo với em tốt hơn bất kì ai trong số họ, tôi có thể giúp em…thắng tất cả các vụ kiện.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Được!”
Nhạc Thính Phong không vui: “Em lại còn đồng ý với cậu ta?”
Yến Thanh Ti đá đá Nhạc Thính Phong mấy cái: “Ngủ đi, ngày mai tôi còn phải đến đoàn làm phim nữa.”
Nhạc Thính Phong dọn dẹp qua loa những quân bài vứt tung tóe, chui lên giường với cô: “Đến đoàn làm phim làm cái gì, hôm qua suýt chút nữa là em bị nổ tung đấy.”
Yến Thanh Ti kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Chính vì suýt nữa đi đời nhà ma nên mới phải đi xem xem thế nào, dù sao thì cũng phải xuất hiện để cho lũ chó săn chụp vài kiểu, chứng minh tôi vẫn còn nguyên vẹn khoẻ mạnh mới được, cũng khiến cho cái đám đó biết tôi còn sống sờ sờ ra đấy mà tức chết chứ.”
Tin hot nhất trên mạng hiện giờ đều là Yến Thanh Ti gặp tai nạn xe cộ ở phim trường, tình hình vô cùng nguy hiểm chỉ thoát chết trong gang tấc.
Đống bình luận ở dưới rất buồn cười, còn có không ít người viết thế này: #ông trời cũng thấy con yêu nữ này ngứa mắt, nên quyết định thu nó đi#
Buổi chiều lúc Yến Thanh Ti vừa mới băng bó xong liền chụp một bức ảnh đăng lên với dòng caption: Yêu nữ quá xấu xa, ông trời cũng không dám thu!
Sau đó bọn họ bình luận gì thì Yến Thanh Ti không xem, cũng lười mở ra xem, dù sao cũng chẳng phải những câu tốt lành gì, là một người thường xuyên bị bôi đen, mấy cái lời đồn đại vớ vẩn này chẳng nhằm nhò gì với Yến Thanh Ti cả.
Yến Thanh Ti véo eo Nhạc Thính Phong: “Lên giường anh mà ngủ ấy.”
“Đây là giường anh mà”
Yến Thanh Ti…thôi vậy, tùy anh ta đi.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Nhạc Thính Phong vang lên, anh cầm lên xem, là Giang Lai gọi đến, anh nhấc máy.
Không biết ở đầu dây bên kia Giang Lai nói gì mà nụ cười trên gương mặt vốn không đứng đắn của Nhạc Thính Phong dần dần biến mất, vẻ âm trầm lại hiện lên.