Tôi thích em, tôi không cần biết em có thích tôi hay không, tôi không quan tâm trong lòng em có ai, nhưng em chỉ có thể là của tôi.
Cái gì mà chỉ cần trái tim không cần thân thể, cần thân thể không cần trái tim? Cả hai cái anh đều muốn có.
Nếu trong hai thứ mà bắt buộc phải chọn lấy một, anh nhất định sẽ chọn thân thể cô.
Có thân thể cô, cô sẽ ở bên anh, nước chảy đá mòn, thời gian dần dần trôi đi, sớm muộn cũng biến thành người của tôi.
Nhạc Thính Phong hoàn toàn khác biệt với những người khác, anh không giống với bất kì ai mà cô đã từng gặp, cô không biết nên nói thế nào về Nhạc Thính Phong.
Có lúc giống như một đứa trẻ con, có lúc lại như một tên du côn, có những lúc lại có thể đỡ hết những gánh nặng cho cô, cô từng hận anh, từng lợi dụng anh, giờ cô…cũng không biết cảm xúc cô dành cho anh là gì nữa.
Yến Thanh Ti vẫn cứ canh chừng chặt chẽ phòng tuyến của trái tim mình, cô hiểu tình cảnh bây giờ của mình hơn bất cứ ai, biết mình nên làm cái gì, cũng hiểu rằng sau khí làm xong tất cả, cô cũng biết mình sẽ phải đối diện với cái gì.
Cô sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu….
Cô không có tư cách để đi yêu người khác, cũng không dám nhận tình yêu của người khác.
Đối diện với ánh mắt của Nhạc Thính Phong, cảm xúc của Yến Thanh Ti cực kì hỗn loạn, nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường, là một nhân viên văn phòng bình thường thì tốt biết mấy.
Nhạc Thính Phong nhìn thấy sự giãy giụa trong mắt Yến Thanh Ti, cô đang tự giày vò mình.
Nhạc Thính Phong nghiến răng, anh đã hạ quyết tâm, không cắt ngang cô, lúc nãy suýt chút nữa anh đã nói: Thôi, em không biết trả lời thế nào thì đừng nói nữa.
Anh nghĩ đến Hạ Lan Phương Niên, nghĩ đến Tần Cảnh Chi, lại nghĩ đến Cận Tuyết Sơ, chậc…tổ sư cha nhà nó chứ!
Tay Yến Thanh Ti vẫn siết thật chặt vạt áo, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cổ họng của cô đang có ngọn lửa cháy phừng phừng trong đó.
Yến Thanh Ti muốn nhìn thật kĩ trái tim mình, nhưng mà cô không nhìn được, cứ như cô không có trái tim, ở đó chỉ là một lỗ hổng trống rỗng.
Yến Thanh Ti bắt đầu hoảng loạn, lần đầu tiên cô để lộ dáng vẻ bối rối luống cuống này trước mặt Nhạc Thính Phong, trong mắt cô toát lên sự sợ hãi không nói được thành lời, đôi môi run rẩy mấp máy: “Tôi…cũng không biết nữa, hình như tôi…tôi có thể đã không biết làm thế nào để yêu một người nữa rồi…”
Kể từ lúc mẹ cô qua đời, trong nháy mắt cô đã phải tạm biệt tuổi ấu thơ, cô đã trưởng thành với máu tươi và thi thể của mẹ ruột mình mà không có thời kì nào gọi thanh xuân
Lúc đó, cô liền tự hiểu lấy: Mình không cần ai phải yêu mình hết, mình cũng không cần yêu ai cả, mình phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, mình muốn báo thù, mình phải trở nên máu lạnh và vô tình.
Bởi vì cô biết cô bé nhỏ, hèn mọn đến nhường nào, ai cũng có thể tuỳ tiện giết chết cô.
Cô không dám rung động, không dám có bạn bè, cô sợ chỉ sẩy chân một phát là vĩnh viễn không thể quay trở lại được nữa.
Làm một người máu lạnh, vô tình đã lâu, có lẽ cô đã mất đi khả năng yêu thương người khác thật rồi, bởi vì cô không tìm thấy trái tim mình rốt cuộc đang ở đâu nữa.
Nó giống như một thói quen, thói quen không phải trong một sớm một chiều mà hình thành được, nhưng một khi đã có thói quen ấy thì rất khó để thay đổi.
Yến Thanh Ti chính là một người như vậy, trước đây cô không cảm thấy như thế là không đúng, cô cảm thấy thế là rất tốt, cô có thể không cần phải đếm xỉa tới tất cả mọi người.
Nhưng…bây giờ, có một người -- đối với cô mà nói người đó rất khác biệt, người đó nói với cô, sẽ dành cho cô trọn đời trọn kiếp, anh ấy hỏi cô có muốn không? Chuyện này đúng là một chấn động mạnh mẽ đối với cô, khiến cô bất chợt phát hiện ra rằng, mình không tìm thấy trái tim mình ở đâu nữa rồi.
Nhưng mà…
Đôi mắt khô khốc của cô đã không còn nước mắt để khóc nữa rồi, cô mấp máy miệng một hồi lâu mãi sau mới có thể nói ra: “Nhưng tôi không muốn cự tuyệt, anh nói xem làm thế nào bây giờ?”
Đúng vậy, cô không muốn từ chối nó.