Một câu đợi về nhà của Nhạc phu nhân như đâm thẳng vào tim Yến Thanh Ti. Chữ "nhà" với cô thật quá xa vời.
Nhưng từ khi Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong xen vào cuộc đời cô, cuộc sống của cô lại có nhiều ấm áp hơn, như một bát cháo nóng được đưa tới vào mỗi buổi sáng sớm vậy.
Không phải mùi vị cháo mua ngoài đường, mà là mùi vị chính tay mẹ nấu.
"Bọn con vẫn ổn, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi."
Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti thở dài: "Đó cũng là vết thương mà, bác thấy mấy tấm hình trên mạng, khi ấy quả thật quá nguy hiểm."
Nhạc Thính Phong không nói gì, anh bày cơm Nhạc phu nhân mang tới, nhíu mày hỏi: "Mẹ, không có thịt à?"
Nhạc Phu nhân đập anh một cái: "Thịt cái gì mà thịt, mới sáng sớm ngày ra, mang cái cho mà ăn là tốt lắm rồi còn không biết điều."
Yến Thanh Ti húp một hụm cháo bách hợp táo đỏ, không quá ngọt, nhưng khi vào miệng rồi lại đọng lại vị ngọt thơm, cô cười nói: "Con thích lắm."
Nhạc phu nhân sờ đầu cô: "Ăn nhiều vào đi."
Nhạc Thính Phong bĩu môi, anh chẳng muốn ăn cháo tí nào, ai........ mặt đau quá!
Nhạc phu nhân bỗng hô lên: "Ô, con trai, sao mặt con lại bị thương thế này."
Nhạc Thính Phong, ngã cái rầm.........
Anh tức giận nói: "Mẹ, từ lúc mẹ vào đây tới giờ, có phải mẹ chẳng thèm nhìn con lấy một cái đúng không."
"Phải đấy!" Nhạc phu nhân còn chẳng thèm nghĩ đã trả lời, bà quả thật không hề nhìn tới anh.
Dù sao thằng con ngốc này bà đã nhìn hơn hai mươi năm nay rồi, ngày nào chẳng thấy, có gì đáng để nhìn đâu cơ chứ.
Nhạc Thính Phong tức giận cắn phập một miếng bánh bao, "Mẹ......... Chúng ta không thể như vậy được."
Nhạc phu nhân tỏ ra vô tội: "Như nào cơ?"
Yến Thanh Ti cọ cọ Nhạc phu nhân, bảo bà nhìn Hạ Lan Phương Niên.
Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Ơ, Phương Niên, mặt của con cũng bị thương rồi, chắc không phải hai đứa đánh nhau đấy chứ?"
Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: "Không phải......"
Yến Thanh Ti húp cháo nói: "Tối qua hai người họ cùng vào toilet nên bị ngã ạ."
Nhạc phu nhân trợn tròn mắt: "Cùng vào toilet.... ngã? Lừa đứa ngốc chắc?"
Nhạc Thính Phong xấu hổ, Hạ Lan Phương Niên thì quay hẳn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhạc Thính Phong nói cho có lệ: "Vâng ạ."
Nhạc phu nhân vẻ mặt nghiêm túc: "Là hai đứa giúp nhau kéo khóa quần, đứng không vững nên cùng ngã à?"
Phì....... Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười.
Nhạc Thính Phong nghiến răng: "MẸ!"
Tối qua anh làm một chuyện lớn lao như vậy, còn chưa kịp củng cố lại tinh thần đâu, mẹ ơi là mẹ, vào lúc này mẹ đừng có đào hố nhau nữa mà.
Nhạc phu nhân bĩu môi, bà ngồi xuống cạnh Yến Thanh Ti: "Mẹ chỉ hỏi chút thôi, làm gì mà con phải cáu lên thế, hay con chột dạ cái gì?"
Nhạc Thính Phong đã hoàn toàn không biết nên nói gì nữa rồi, anh liếc mắt ra hiệu cho Yến Thanh Ti, bảo cô nói gì đi.
Yến Thanh Ti quay người đi, không thèm đếm xỉa đến anh nữa!
So với Nhạc phu nhân đã tới từ sớm thì hai mẹ con Hạ Lan phu nhân và Hạ Lan Tú Sắc phải 9 giờ mới tới.
Hạ Lan Tú Sắc vừa vào, sau khi chào hỏi Nhạc phu nhân và những người còn lại, cô vội nói, " Anh hai, anh đã đói chưa, em xin lỗi hôm nay em dậy muộn quá, đường còn bị tắc, tại em cả."
Hạ Lan Phương Niên xoa đầu cô: "Không sao."
Hạ Lan phu nhân vào vẫn không thèm nhìn lấy Nhạc phu nhân một cái, cũng không nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti, bà đi tới trước mặt Hạ Lan Phương Niên: "Mặt con bị làm sao thế này?"
Hạ Lan Phương Niên nghiêng đi, tránh né ánh mắt của Hạ Lan phu nhân: "Không sao, tối qua con đi toilet không cẩn thận bị ngã.”
Hạ Lan Tú Sắc bỗng lên tiếng: "Mặt của anh Thính Phong cũng bị thương rồi kìa?"
Nhạc Thính Phong lườm một cái, anh có thể mặc kệ tât cả, nhưng bỗng anh lại thấy đồng cảm với Hạ Lan Phương Niên, người trong nhà này đúng là phiền phức muốn chết.
----------