Yến Thanh Ti cười tươi rói: "Phải, chết thử cho tôi xem?"
Yến Như Kha môi run lên, bộ dạng rất đáng thương.
Mọi người đều không nói gì, Hạ Lan phu nhân thấy họ như đang ước định gì đó với nhau.
Nhạc Thính Phong nhìn và nghĩ xem anh có phải ra tay giúp không.
Duy chỉ có Hạ Lan Tú Sắc là lo lắng, nhìn hết người này tới người khác, không một ai mở miệng, kì thật cũng chỉ thiếu điều là Nhạc Thính Phong chưa xen vào thôi.
Hạ Lan Tú Sắc cắn môi, nói: "Chị Thanh Ti, chị đừng vậy mà, như vậy đáng.... đáng sợ lắm.... chị đừng như vậy, mọi người đều quen nhau cả, cô Yến cũng.... là cô của chị, dù có thế nào thì hai người cũng là người nhà cả mà."
Yến Thanh Ti lạnh lùng đảo mắt qua, Hạ Lan Tú Sắc sợ tới nỗi run lên, đành thỏa hiệp "Đáng sợ, vậy cô nhắm mắt vào, muốn làm sứ giả chính nghĩa trước mặt tôi, tôi khuyên cô trước tiên nên xem lại người bên cạnh mình có sạch sẽ không đã đi."
Hạ Lan phu nhân bỗng đứng dậy, đưa tay ra kéo lấy Yến Như Kha: "Hôm qua là cô đi tìm Phương Niên phải không."
Yến Như Kha vội gật đầu: "Hạ Lan phu nhân, thật xin lỗi, nếu như không vì tôi, anh Hạ Lan giờ cũng sẽ không bị thương thế này, đều là lỗi của tôi, mong bà hãy tha thứ cho tôi."
Hạ Lan phu nhân mỉm cười, gật đầu: "Cô Yến... thật đúng là người thiện tâm đấy nhỉ? Không giống một số người nào đó, người ta cứu cô ta, đã không biết cảm ơn thì thôi còn lấy oán trả ơn, nhân phẩm của loại người này thật đúng là khiến người ta khinh miệt."
Nhạc phu nhân vỗ lên vai con trai, bà thở dài nói: "Con trai à, mẹ cũng khinh mấy hạng người này lắm, giờ mẹ hận sao khi đó không giết chết con nha đầu đó đi cơ chứ."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Mẹ, mẹ đúng là ngây thơ quá, ai cũng lừa được mẹ hết, nếu là con, ha ha... con đã giết từ lâu rồi, chứ đừng nghĩ tới việc để bà ta nghênh ngang tới hiện tại, không khác gì một con chuột xấu xí, cứ tưởng mặc đồ của người vào thì mình là người thật chắc, kì thật, lột lớp da đó ra thì vẫn cứ là chuột thôi."
Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Ai bảo không phải đâu chứ?"
Gân xanh Hạ Lan phu nhân căng hết cả lên, bà vẫn cố nhịn không nói gì.
Bà ta biết lúc này bản thân nên bình tĩnh, những lúc thế này, phải kéo người tới giúp.
Hạ Lan phu nhân thở dài nói: "Sao là người cùng một nhà mà khác nhau thế nhỉ? Thật khiến người ta không thể tưởng tượng được."
Yến Thanh Ti khinh khỉnh đáp: "Hạ Lan phu nhân đang làm gì thế, đừng làm gián đoạn cái chết của cô tôi chứ! Nếu bà muốn chết với cô ta, tôi cũng không cản bà đâu, nhưng nếu bà muốn ngăn cô ta thì đừng nghĩ tới ý định đó, giờ bà muốn tự cút hay đợi tôi đá đi đây?"
Lần này, Yến Thanh Ti không nể nang gì Hạ Lan phu nhân nữa, bà già này rõ ràng đang muốn lôi kéo Yến Như Kha để đối phó với cô, nực cười.....Thêm mười đứa như các người, bà đây cũng có thể xé xác tất nhé.
Hạ Lan phu nhân tức run lên: "Cô.... Cô dám nói vậy với tôi hả."
Yến Thanh Ti nhún vai: "Tôi còn nói được nhiều hơn thế cơ, bà có muốn nghe nữa không?"
Hạ Lan phu nhân cười lạnh: "Một đứa con riêng xuất thân hèn kém, độc ác, ích kỉ, vô liêm sỉ như cô thật sự cho rằng bản thân mình dựa vào người có tiền thì có thể một bước lên trời sao, cẩn thận, trèo càng cao thì ngã càng đau đấy! Cẩn thận không khéo ngã chết từ lúc nào mà còn không biết đâu."
Bộp, một cái tát chói tai giáng xuống.
Nhạc phu nhân từ từ hạ tay xuống: "Tối qua tôi đã nói rồi, không có lần sau, tôi đã nể mặt bà, nhưng nếu bà không cần vậy cũng đừng trách tôi sẽ xé nát cái gương mặt già nua này của bà ra."